Sau khi bên phía Mạch Thiên - Mạch Nhu rút quân về thì mọi chuyện khá êm xuôi. Lúc đấy cũng gần sáng rồi nên nhóm Hàn Sát không ngủ mà đi vào rừng kiếm ít đồ ăn vì lúc này nhân dân đã chiếm hết đồ ăn, không chịu hợp tác với lãnh đạo.
Để tiết kiệm thời gian nên mọi người tách ra thành nhóm tách ra, đi về hai hướng khác nhau.
- Nửa tiếng sau chúng ta tập hơn tại đây. - Nói rồi Tử Thiên ném một con dao xuống đất.
- Tiểu Nguyệt?
- Vâng?
- Em biết Tổng Sát đúng không?
- Vâng, em biết, có chuyện gì ạ?
- Em có nghĩ cuộc chiến này do Tổng Sát đứng sau không?
- Em không nghĩ vậy, theo như em biết nếu Tổng Sát ra tay sẽ không nhẹ như vậy. Cơ bản sát thủ Tổng Sát toàn là máu lạnh, nhưng lại không có kinh nhiệm cọ xát nhiều, nếu ra tay sẽ để lại dấu vết.
- Vậy em nghĩ là ai? Theo như anh thấy trên người thằng nhóc, con nhóc lúc nãy đều có dấu ấn, nhưng anh nhìn không rõ. Dấu ấn là một dấu hiệu nhận biết các tổ chức, chính xác là các tổ chức lớn. Cả nước H này có rất nhiều tổ chức, nhưng chỉ có tổ chức lớn là Hàn Sát, Tổng Sát, Lãng Sát và Huyết Sát. Chỉ mỗi Hàn Sát không có dấu ấn.
- Em cũng không biết, nhưng hẳn lôi kéo được cậu ấm Mạch Gia cũng không phải tầm thường.
Ở bên kia, nhóm đang vừa leo cây hái táo vừa hỏi nhau
- Tiểu Hạ, A Duệ, hai người biết Tứ đại tổ chức không?
- Đương nhiên rồi ạ, có chuyện gì vậy anh?
- Anh nghĩ chuyện này do trong tổ chức kia làm để xâm chiếm lãnh thổ.
- Em không biết, nhưng nếu có sự hiện diện của Mạch Gia thì không tầm thường, chắc hẳn phải có liên kết với nhau.
- Hừ, từ nhỏ hai anh em nó rất lương thiện, không ngờ tới khi gặp mặt nhau lại như thế này.
- Thôi, hái đủ rồi, đến chỗ tập trung kẻo hai người kia đợi.
- Được rồi.
Trên đường đi thì cả gặp một làn sương mù dày đặc. Không, rõ ràng đây là bom khói. Trong đám khói đó, hai cánh tay đã vươn lên và bắt đi một người. Đám khỏi tan dần.
- Này, Tiểu Hạ, em ở đâu?!
- Chúng ta tìm nãy giờ chả thấy nó, mau đi tìm hai người kia thôi, số đông tìm sẽ nhanh hơn!
- Được, nhanh thôi.
Hai người nhanh chóng tới chỗ hẹn, quả nhiên Kha Nguyệt và Minh Thành đã ở đó.
- Anh Tử Thiên, Tiểu Hạ đâu?
- Lúc nãy bọn anh gặp phải bom khói. Cô ấy bị bắt đi rồi.
- Cái gì!?
- Mau đi về trung tâm nhờ lão gia phái người đến tìm cô ấy thôi. Không nên chậm trễ.
Nguyên ngày hôm ấy, thành phố R đã phái hơn người đi tìm. Nhưng không hề có bất kí manh mối nào. Cứ như Tử Hạ bốc hơi vậy.
Kể từ tối hôm ấy, cứ rạng sáng, những sát thủ kia lại kéo đến. Đương nhiên với sự lãnh đạo của người, không có bất kì người nào phải chết. Nhưng Nhóm sát thủ Hàn Sát vẫn không tài nào tập trung chiến đấu. Sức mạnh của nhóm như suy giảm đáng kể từ khi Tử Hạ mất tích. Đã ngày trôi qua.
- Bà bắt con đến đây làm gì?
- Cô biết ta là ai không?
Trước mặt Tử Hạ là một bà lão tầm tuổi. Sau ngày hành hạ Tử Hạ bằng những roi đòn, cùng những lời dụ dỗ cô rời khỏi Thành Duệ, cô vẫn không có bất kì câu trả lời nào mang tính chất đồng ý.
- Bà là bà nội của A Duệ.
- Ai cho phép cô gọi tên cháu tôi như vậy!
Nói rồi tên bên cạnh dùng sức quất chiếc roi mây vào người cô.
- Dù bà có đánh chết con, con cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu.
- Tại sao chứ!? Ta đã cho cô rất nhiều tiền rồi, tại sao vẫn không buông tha nó?!
- Vì đối với con tiền không quan trọng bằng tình yêu của chúng con.
- Con thật không giống những người phụ nữ khác. Bảo sao A Duệ yêu con như vậy. Thả nó ra.
Tử Hạ được thả ra, cô vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Lúc trước A Duệ là người rất lạnh lùng, không hề quan tâm phụ nữ. Ta vì muốn có cháu nên liên tục tìm người yêu cho nó. Để đảm bảo người yêu nó không phải đồng ý vì gia thế của nó, ta đã nghĩ ra nhiều cách. Sau khoảng tuần quen nhau, ta lại bắt và tra tấn giống con bây giờ, sau đó thì cho một số tiền lớn rồi hỏi có muốn rời xa A Duệ hay không. Hơn người đều đồng ý. Chỉ có duy nhất con là ngoại lệ.
Nói rồi bà đưa cho Tử Hạ một lọ thuốc.
- Đây là thuốc giúp giải độc, tất cả các loại độc, tác dụng tốt hơn ở Hàn Sát, con cầm lấy đi, ngồi xuống ta băng bó rồi hãy quay về trung tâm.
- Vâng ạ, con cảm ơn bà.
Trung tâm đang bị tấn công nặng nề bởi cả ngàn tên sát thủ. Tất cả đều gồng mình chống lại, đương nhiên không thể nào đấu lại được. Tất cả chỉ mong Tử Hạ quay về, hi vọng sẽ lật ngược thế cờ này, vì cô rất thông minh, tài năng lãnh đạo lại cao.
Một loạt mũi tên tấn công những tên sát thủ kia. Phi tiêu cũng được phóng lại, đương nhiên là những chiếc phi tiêu sắc bén kia che đôi mũi tên, có chiếc thì dừng lại, có chiếc bay mạnh hơn, nhưng vẫn không đến được vị trí mà mọi người đứng.
- Hàn Thành Duệ!! Mày chỉ có việc bảo vệ cô ấy cũng không xong. Mày không xứng đáng được sống, hôm nay mày phải chết!!
Rõ là giọng nói của ác quỷ xuất phát từ miệng Mạch Thiên, hai con dao được ném nhanh về phía Thành Duệ. Vì lơ là mà anh không thể phản ứng kịp, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Bỗng từ trên một cái cây cao, hai chiếc phi tiêu được ném làm lạc hướng hai con dao găm. Thành Duệ và mọi người nhìn lên, hình bóng hết sức quen thuộc...
- Xin lỗi, tôi đến muộn.