Sau phút, Thành Duệ cũng chịu nuốt viên thuốc. Tử Hạ buông anh ra, thở hồng hộc. Kha Nguyệt đứng cạnh ngây người. Bạn của cô từ bao giờ lại bạo như thế?
Minh Thành thấy Kha Nguyệt ngây người liền nở nụ cười đen tối. Anh ôm lấy Kha Nguyệt rồi kạnh bạo chiếm lấy đôi môi cô. Kha Nguyệt bất ngờ, chỉ kịp đánh vào lưng hắn mấy cái. Hắn vẫn nhất quyết không buông. Tử Thiên bên cạnh tự hỏi anh tới đây để làm nhiệm vụ hay là ăn cẩu lương?
Không biết làm sao mọi người trong trung tâm lại ló đầu ra xem màn phát cẩu lương của hai cặp đôi này. Lúc Minh Thành luyến tiếc buông đôi môi của Kha Nguyệt thì Thành Duệ cũng tỉnh lại.
- Làm sao anh vẫn sống thế?
- Em cho anh uống thuốc giải độc.
- Thuốc của Hàn Sát?
- Không.
Nói rồi, cô lấy lọ thuốc đưa cho anh. Có vẻ anh khá bất ngờ.
- Làm sao em có thuốc này?
- Là bà nội anh cho em để phòng thân.
- Em gặp bà nội anh lúc nào?! - Vừa nói anh vừa nắm chặt đôi vai của Tử Hạ khiến cô rất đau, nhưng cô không nói gì.
- Em gặp vào ngày em mất tích.
- Bà ấy có làm gì em không, có nói gì với em không?
Nhìn thấy sự căng thẳng từ cặp đôi này, Minh Thành nhanh chóng nắm tay dẫn Kha Nguyệt rời khỏi. Những người lúc nãy hóng chuyện cũng cảm nhận được mà rút khỏi.
- Bà ấy có bảo em lấy tiền và đi khỏi anh.
- Em có đồng ý không?
- Nếu em đồng ý em đã không ở đây. Anh nghi ngờ tình cảm em dành cho anh như thế sao?
- ...
Thành Duệ không nói gì. Anh biết mình đã có phần nóng tính. Anh rất yêu cô, anh sợ cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
- Anh xin lỗi...
- Em không trách anh. Nhưng cho em thời gian bình tĩnh lại. Em cần vào băng vết thương, anh cũng vào đi, anh hai băng cho anh.
Suốt cả buổi tối, cả doanh trại mở tiệc ăn mừng vì đã thành công đánh đuổi cả ngàn sát thủ, một điều không tưởng! Nhưng trong bữa tiệc đó, đã vắng mặt sự hiện diện của hai người.
Hai người ngồi hai góc của chiếc lều. Tử Hạ giận anh vì đã nghi ngờ tình cảm của cô đối với anh. Còn Thành Duệ thì không biết nên xin lỗi cô thế nào. Thời gian cứ từ từ trôi qua. Thôi thì đánh liều vậy.
Thành Duệ đi tới ôm Tử Hạ thì bị cô giận dỗi hất ra. Bao nhiêu lần đều như vậy. Thành Duệ cầm lấy dao găm rồi đưa ngang cổ.
- Nếu em không hết giận, anh cứa đấy?
Tử Hạ không trả lời, cô nghĩ anh sẽ không làm vậy.
Nhưng rồi từ cái bóng của anh, cô thấy anh đưa nhanh qua cổ. Sợ mất anh, cô nhanh chóng quay lại với đôi mắt đỏ, nhảy lên ôm lấy cổ anh. Con dao rơi xuống cũng là lúc cô biết mình đã bị lừa.
- Em hết giận rồi. Từ nay em không cho phép anh mang tính mạng mình ra đùa nữa.
- Mạng là của anh, tại sao anh không được?
- Đúng, mạng là của anh, nhưng em yêu anh, nếu anh có chuyện gì, em sẽ không tha cho anh.
- Thế sao, anh vui lắm.
Một lần nữa, dưới ánh lửa trại mập mờ, anh và cô lại hôn nhau say đắm. Đợi tới Tử Hạ gần hết oxi để thở, anh mới buông ra.
- Anh nghĩ chúng ta cứ tiếp tục đấu thế này liệu có ổn không?
- Đương nhiên là không rồi.
- Thế ta phải làm sao đây?
- Anh sẽ bảo với người kia, cùng nhau yêu cầu lão gia cho chúng ta đi giảng hòa. Nhất định phải có một lí do nào đó khiến chiến tranh xảy ra.
- Được, ngày mai ta đi, em buồn ngủ.
- Ngủ đi.
- Thưa lão gia, cháu có chuyện muốn nói.
- Cháu cứ nói đi.
- Cháu muốn cùng nhóm của cháu đi giảng hòa ạ, liệu ngài có thể tiết lộ ai đã tấn công?
- Cháu thật sự muốn đi giảng hòa?
- Vâng ạ.
- Nếu cháu không sợ chết ta sẽ tiết lộ người đứng sau.
Tử Hạ đương nhiên không sợ. Cô quay về hướng người kia, tất cả đều gật đầu.
- Vâng ạ, ngài cứ nói.
- Tổ chức đứng sau chuyện này là Huyết Sát, ở phía Bắc thành phố R.
Mọi người trong nhóm không mấy ngạc nhiên vì đã dự đoán được trước. Chỉ có khả năng rơi vào Tổng Sát là Huyết Sát, vì Lãnh Sát cũng như Hàn Sát, đào tạo sát thủ không phải để giết người. Mọi người càng chắc chắn không phải Tổng Sát vì nếu là Tổng Sát thì đã có sự góp mặt của Tổng Liên Hương - người chia rẽ Tử Hạ và Thành Duệ cách đó vài tháng.
- Vâng, chúng cháu sẽ đi giảng hòa. Ngài chỉ cần chờ tin thôi ạ.
- Được, ta tin các cháu.
Phía Bắc thành phố R là một khu rừng rậm, bên trong toàn là bẫy, vừa bước vào cả nhóm đã gặp phải bẫy tên. Nhưng dù khó khăn cỡ nào thì trong từ điển của những sát thủ ở Hàn Sát không bao giờ có từ " bỏ cuộc ". Đã quyết làm thì phải làm tới cùng!