- Alo, tôi muốn anh cùng đàn em của anh tới dạy một bài học cho hai cô gái tên...
- Được thôi
- Được rồi, hôm nay bài tập tới đây là hết, các con đi về cẩn thận.
- Vâng ạ, chúc bố buổi tối tốt lành.
- Các con cũng vậy.
Lúc đó đã là giờ tối, vì Khả Băng bị thương nên Kha Nguyệt phải dìu cô đi chầm chậm.
- Tớ xin lỗi
- Sao lại phải xin lỗi, bình thường cậu vẫn giúp tớ mà.
- Nhưng hôm nay tớ làm phiền cậu quá.
- Không sao đâu... Mai mốt cậu nhớ cẩn nh..
Chưa nói dứt câu thì Kha Nguyệt va phải một tên nào đó, khiến cô ngã xuống, đè vào chân Khả Băng.
- Anh là ai?
- Cô có vẻ không cần biết tôi, cô chỉ cần biết có người nhờ tôi dạy cô một bài học thôi, Hạ Kha Nguyệt.
- Rốt cuộc là ai đã sai anh chứ...
- Tiểu Nguyệt đừng sợ.
- Ồ, con nhóc này gan nhỉ, tao chưa nhắc đến mày thì mày đừng lên tiếng.
- Ông là cái thá gì mà có quyền sai bảo tôi.
Tên giang hồ sau khi nghe lời nói phát ra từ miệng Khả Băng, hắn tức đến run người, liền cầm dao và đâm về hướng Khả Băng.
Vì chân đang đau, không thể di chuyển như ý muốn nên Khả Băng chỉ né được một phần dao, lưỡi dao đã đi ngang qua khuôn mặt cô, máu từ từ nhỏ xuống.
- Tụi bây, cô chủ có lệnh dạy hai đứa này một bài học, lên đi.
- Tiểu Băng...
- Tớ không sao.
Dù chân đang bị thương nhưng với sự nhạy bén của mình, cô vẫn hạ được / tên giang hồ. Kha Nguyệt cố lấy lại bình tĩnh và hạ được tên, chỉ còn lại tên cầm đầu.
- Hai đứa bây...
- Chúng tôi có gì à?
- Hừ, đã đến nước này thì...
- Hắn ta rút từ trong túi ra một khẩu súng, và nhanh chóng hắn bóp cò.
ĐOÀNG.
Tiếng súng chói tai người nghe, mọi người ở gần đấy tò mò nhưng nghe tiếng súng lại không dám tiến ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Máu từ từ thấm ướt quần của Khả Băng...
- Tiểu...Tiểu...Băng.. Cậu...
Phát súng ấy chĩa về hướng Kha Nguyệt, nhưng Khả Băng đã nhanh chóng che cô, kết quả là viên đạn ghim thẳng vào đùi cô, dù đau đớn nhưng mặt cô vẫn không biến sắc.
- Mày...Mày sao lại vẫn còn sống...
- Có luật nào ăn đạn thì phải chết à...
Nói rồi cô nhanh chóng điểm vào huyệt đạo của tên giang hồ làm hắn ngất đi, cô cũng ngã khụy xuống, máu dần chảy ra nhiều hơn...
Kha Nguyệt rưng rưng nước mắt..
- Cậu.. Cậu không sao chứ...
- Cậu nín đi, tớ không chết được đâu, chỉ cần đưa tớ về nhà thôi..
- Được.
- Tiểu Băng, con bị gì vậy?!
- Con không sao ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.
- Trời, Tiểu Nguyệt lấy giúp mẹ hộp băng sơ cứu với.
- Vâng ạ.
Kha Nguyệt ngồi cạnh nhìn Khả Băng đang được băng bó mà khóc nức nở:
- Hic.. nếu không phải tại tớ thì cậu...cậu đã không bị như vậy.. Hic..
- Con ngốc này, tớ bảo không sao rồi mà.
- Xong rồi, con cần hạn chế đi lại nhé
- Vâng ạ, con cảm ơn dì.
- Tớ dìu cậu lên phòng.
- Được.
Sáng hôm sau, tại trường.
- Ồ, đồ tạp chủng chưa chết à?
- Sao tôi lại phải chết chứ?
Bỗng nhiên Phương Du vơ lấy cái ghế nhựa bên cạnh, định đập vào vết thương trên đùi Khả Băng. Dù Khả Băng biết nhưng vẫn để cô đập. Miệng vết thương rách ra, khiến máu chảy rất nhiều.
- Tôi nói cho cô biết, không phải kẻ có tiền là được làm bất cứ gì, có việc gì cứ tìm tôi, không được làm hại Tiểu Nguyệt.
Nói rồi Khả Băng nắm tay Kha Nguyệt đi, để lại Phương Du đứng đó lắp bắp:
- Làm sao... Làm sao.. mà cô ta biết.... chuyện tối qua...
- Tiểu Nguyệt, phiền cậu lần nữa nhé?
- Sao?
- Giúp tớ thay băng.
- Được, lúc nãy là cậu cố tình để cô ta đập đúng không?
- Đúng
- Tại sao?
- Vì tớ muốn cho cô ra biết, vết thương nhỏ đó chả là gì với tớ cả, cô ta chỉ dùng cái ghế nhựa thì làm gì được tớ ch... Á đau, nhẹ tay thôi.
- Lúc nãy mạnh miệng lắm mà, bình thường có thể không sao, nhưng cậu đang bị thương, nếu còn tái phạm tớ sẽ mách mẹ đấy.
- Được rồi mà. Sau này cậu cẩn thận với cô ta đấy, cô ta có vẻ chưa từ bỏ đâu.
- Tớ biết rồi, tớ còn có cậu mà, cô ta là gì chứ.
- Con nhóc này...