Cả người cùng vui đùa cười nói với nhau khiến cho người ngoài ngỡ là một gia đình.
Đến tối, như thường lệ, Tử Hạ vẫn ngủ ở phòng của
Thành Duệ. Cô vào phòng tắm, sau đó nhờ Thành Duệ lấy đồ. Vì lường trước cô thường đến chơi, nên cô đã chuẩn bị vài bộ đồ. Nhưng hôm nay lại khác
- A Duệ!!
- Làm sao, có chuyện gì?
- Sao anh lại lấy áo sơ mi của anh đưa em. Mấy bộ đồ em chuẩn bị đâu?
- Anh giặt hết rồi, em mặc đỡ đi.
- Anh chơi xỏ em à?
- Không mặc anh vào giúp em mặc đấy?
- Không, đứng ở ngoài đấy. Không được vào. Em tự mặc.
phút sau, khi cô đi ra thì Thành Duệ đang nằm ở trên giường.
Thấy cô đã xong, anh ngước lên nhìn. Áo sơ mi của anh khá rộng và dài, khi cô mặc vào dài tới đùi, lộ một bên vai và xương quai xanh,nhìn rất quyến rũ.
- Anh nhìn cái gì? Biến thái!!!
- Thế em muốn anh đi nhìn người khác à? Anh đi ngay.
Nói rồi Thành Duệ giả vờ rời khỏi giường và tiến lại cửa, định mở cửa ra thì có vòng tay ôm ngang eo anh.
- Không, anh không được nhìn người khác, anh là của mình em thôi.
- Thế em phải cho anh nhìn chứ?
- ...
- Thôi được rồi, đùa em. Khi nào em tự nguyện anh mới vui.
Cô vẫn không chịu buông anh ra vì sợ khi buông, anh lại chạy đi mất.
Không còn cách nào, anh phải kéo lê theo một cơ thể dính như kí sinh trùng về giường.
- Anh hứa không đi đâu, mau lên giường ngủ thôi.
Nghe được câu nói muốn nghe, Tử Hạ liền buông tay ra. Thành Duệ quay người lại rồi bế cô lên giường, sau đó anh nằm trên, hai tay chống dưới nệm.
- Em nghĩ xem, bây giờ mà không làm gì với em có phải tiếc quá không?
- Anh... anh...
Tử Hạ xấu hổ lấy tay che mặt lại, bây giờ cô mới nhìn rõ là anh mặc áo sơ mi nhưng không gài nút, làm lộ cơ thể tuyệt phẩm.
Thành Duệ nhìn thái độ của cô phải bật cười. Anh hôn môi cô, tay kia gỡ nút áo. Cơ thể cô lộ ra trước mắt anh, đúng là tuyệt phẩm. Môi anh trượt dài xuống xương quai xanh rồi tới ngực cô. Mặc áo sơ mi của tên này đúng là sai lầm!!
Tay anh trượt vào trong quần lót cô, khẽ chạm vào chỗ nhạy cảm. Cô bất ngờ mà rên những tiếng rên ma mị.
Thành Duệ nhận ra cô vẫn sợ chuyện đó. Anh chỉ cười khổ, mặc lại đồ cho cô, rồi nằm cạnh bên cô, ôm lấy cô.
- Khi nãy sợ lắm đúng không? Khi nào em tự nguyện anh sẽ làm. Anh không muốn em gượng ép. Bảo bối, ngủ đi.
Cô không nói gì mà chỉ dụi dụi đầu mình vào ngực anh.
giờ sáng hôm sau.
- A Duệ, sáng nay em về mẹ nha.
- Sao không ở lại ăn sáng?
- Em đã ở với anh gần ngày rồi, lát ta gặp ở Hàn Sát.
- Ừm, đi cẩn thận.
Thành Duệ hiểu ý cô liền đi ra ngoài cho cô thay đồ.
- Thưa dì con xin phép về nhà ạ.
- Thỉnh thoảng lại qua chơi nha.
- Vâng ạ.
- Này, A Duệ, đứa bé đó là ai, sao lại mắt hai màu?
- Con tưởng mẹ nhìn cô ấy mẹ biết từ hôm qua rồi?
- Không, ta không biết.
- Cô ấy là hậu duệ của Phàm Gia.
- Cái gì!?!
Mãn Kỳ được một phen chấn động. Trước đây bà nghe bạn thân bà ( Mộ Dung Khả) có một đứa con gái tên Tử Hạ, mắt hai màu. Nhưng từ năm trước bà ấy đã mất tích. Con dâu bà lại là con của bạn thân bà? Thảo nào lúc đầu gặp cảm thấy rất quen thuộc.
- Con về rồi ạ.
- Con về rồi vào ăn sáng đi. Hôm nay Mật Nhi có sang đây và làm đồ ăn sáng đấy. Con ngồi đi.
Bạch Mật Nhi ( ở chap trước mình có nhầm họ, con theo họ cha nhưng mình ghi nhầm là họ mẹ) là một cô gái tuổi, tính tình gian trá, xảo quyệt. Luôn ganh tị với Tử Hạ vì đôi mắt và có người anh trai cưng chiều.
- Vâng ạ.
Lúc cô ngồi xuống và ăn những thức ăn đã có trên bàn, thì Mật Nhi đi từ trong bếp ra với nụ cười nham hiểm. Trên tay cô ta là dĩa thức ăn được xào, vì vừa làm xong nên rất nóng. Cô ta đi gần tới chỗ của Tử Hạ thì vờ vấp té.
- Tiểu Hạ, cẩn thận!!
Nghe tiếng của anh hai, theo phản xạ cô quay lại...
Hàn Sát.
Từ lúc tập trung đến giờ, không hiểu sao Tử Hạ luôn tránh né Thành Duệ. Anh tự hỏi anh đã làm sai điều gì sao?
Tử Hạ đang đi lại chỗ nước uống, ngó xung quanh rồi mới thoải mái lựa chọn. Bỗng Thành Duệ rón rén đi tới.
- Tiểu Băng, tại sao sáng giờ em luôn tránh né anh?
Thành Duệ vừa nói vừa cầm tay của Tử Hạ xoay về hướng mình.
- Đau em....
- Tại sao tay em lại bị thương? Cả mặt nữa?
Hai vết thương này đều là Mật Nhi ban cho cô. Theo phản xạ cô đã quay lại. Nguyên dĩa thức ăn văng về phía cô, cô lấy tay che nhưng không thể che hết, một phần dầu ăn bắn vào mặt cô. Cô vì không muốn cho Thành Duệ thấy mặt cô lúc này mà liên tục tránh né anh.
Cô im lặng không nói gì, Thành Duệ vẫn kiên nhẫn chờ cô trả lời.
- Có phải... em bây giờ... xấu xí lắm không...?
- Không, không xấu, em vẫn đẹp mà. Đi theo anh tới phòng y tế. Anh xem vết thương.
Thành Duệ cẩn thận bóc băng ra, rất nhẹ nhàng. Anh biết cô sẽ không bao giờ bôi thuốc giảm đau, vì tính của cô không kĩ lưỡng. Anh bốc băng ra rồi tìm trên giá để thuốc một lọ thuốc.
- Trả lời anh, sao em lại bị thương? - Thành Duệ vừa hỏi vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô vì sợ cô đau.
- ...
- Có chuyện gì em phải dấu anh?
- Chỉ là em bất cẩn bị bỏng thôi.
- Là ai làm?
Tới đây cô đã biết không thể giấu anh nữa. Cho dù giấu anh vẫn có cách điều tra.
- Là con cô em, nó bưng đồ ăn ra, không cẩn thận làm đổ vào người em.
- Em biết cô ta vô ý hay cố tình mà đúng không? Anh sẽ tin em. Anh sẽ để em tự giải quyết chuyện này.
- Vâng.
phút sau.
- A Duệ, có một cô gái tìm cậu.
- Cái gì chứ? Ai lại tìm tôi mà là phụ nữ?
Thành Duệ quay lại, thấy Tử Hạ đang nhìn mình. Ánh mắt thể hiện rõ " Nếu anh mà ngoại tình thì em không chắc mạng sống cho cả hai đâu ".