- Cô ta đã tỉnh lại chưa? Nếu tỉnh rồi thì mau đi đến trưởng làng.
- Làm ơn cho nó nghỉ một lát, nó bị thương rất nặng, vừa tỉnh lại không thể đi ngay được.
Bà tiến tới tên lính ấy, quỳ xuống cầu xin.
- Bà mau tránh ra!!
Hắn đá bà ra, bà ngã nhào xuống đất. Tử Hạ liền rời giường, vết thương bị hở khiến cô đau điếng.
- Tôi tới là được, không được làm hại bà ấy.
- Được, ta cho cô phút. phút sau phải có mặt. - Hắn ta nói rồi quay lưng đi
- Được. Bà ơi, mau đứng dậy đi ạ, con xin lỗi.
- Không sao đâu, ta dẫn con đi đến trưởng làng. Lúc thấy con ta có thấy một đôi giày và một số thứ trên người con như dao găm, túi đựng dao. Con mang theo đi. Lát nữa kẻo có kiểm tra.
- Vâng ạ.
Nói rồi cô dìu bà đi theo sự chỉ đường của bà. Tại ngôi nhà lớn nhất làng - nơi của Trưởng làng.
- Thưa trưởng làng, con nhóc ấy đã tới rồi ạ.
- Để nó vào.
Cô vẫn dìu bà chầm chậm tiến vào, hai tên lính hai bên đạp chân cô, khiến cô phải quỳ xuống.
- Cô ta là ai?
- Tôi tìm thấy được con bé ở bờ sông, thấy bị thương nặng tôi mang nó về. Mong trưởng làng chấp nhận.
- Ta sẽ chấp nhận nếu nó làm được bài kiểm tra này.
Nói rồi hắn cho người dẫn Tử Hạ ra ngoài, ở đó có tên lính cầm dao đang đứng.
- Nếu đánh thắng tên này trong phút, ta sẽ cho cô ở lại.
- Nhưng thưa trưởng làng, con bé đang bị thương nặng, làm sao mà...
- Con sẽ làm được, bà đừng lo. Tôi sẽ làm.
- Được, tiến tới đi.
Bây giờ Tử Hạ đang đứng giữa tên ấy. Bà đang lo lắng cho cô. Còn tên trưởng làng muốn xem xem cô sẽ làm thế nào. Nhưng hắn không hề biết hắn đã thách sai người rồi.
" Tiểu Băng.... Tiểu Băng.... đừng đi... xin em...".
Thành Duệ giật mình ngồi dậy, vẫn chỉ là mơ. Anh nhìn quanh căn phòng của mình, em gái anh đang nằm đó. Căn phòng bây giờ rất vắng vẻ, lạnh lẽo. Cô gái thường ngày đã không còn ở đây rồi...
Anh bế Thành Ngọc nằm lên giường, đắp chăn lại rồi bước xuống lầu. Không biết đã mấy ngày anh không ra khỏi phòng.
- A Duệ?
- Vâng, là con đây.
Mãn Kỳ xúc động chạy lại ôm lấy cậu con trai.
- Con xin lỗi vì mấy hôm nay đã làm mẹ lo. Con hứa sẽ tìm được cô ấy. Bây giờ con tới Hàn Sát.
- Con ăn chút bánh này đi, lúc nãy ta đã làm.
- Vâng ạ.
Ăn xong, Thành Duệ chào tạm biệt mẹ anh rồi nhanh chóng rời Hàn Gia.
Tại Hàn Sát, Phong Lãnh cũng đang ở đó.
- Bố, thật sự không có tin tức gì về cậu ấy ạ?
- Đúng, ta đã nhờ cả người Huyết Sát đi tìm. Vẫn không có thông tin. Ta xin lỗi.
Kha Nguyệt cúi mặt mình xuống, Minh Thành ôm lấy cô từ đằng sau.
- Bố, hiện tại bố có cho người đi tìm cô ấy không?
- Sao con / cậu / anh lại tới đây? - Cả ba cùng ngước lên rồi ngạc nhiên. Cuối cùng Thành Duệ cũng chịu bước ra ánh sáng.
- Con muốn đi tìm cô ấy, Kha Nguyệt, A Thành, hai người đi với tôi được không?
- Được, chúng tôi cũng muốn tìm cô ấy.
- Được rồi, các con đi đi, cẩn thận nhé.
- Vâng ạ, tụi con biết rồi.
Ở nơi của Tử Hạ đang ở, cô đã hoàn thành bài kiểm tra này chỉ trong phút, khiến mọi người tại làng được một phen bất ngờ, phải há hốc mồm.
- Thưa trưởng làng, tôi đã hoàn thành, tôi có thể ở lại đây chứ?
- Được, nhưng cô sẽ phải canh gác cổng làng hằng đêm?
- Được. Tôi xin phép.
Tất cả mọi người đều bất ngờ cực nặng. Từ đó giờ ngôi làng này không ít người được đưa về, nhưng không có ai sống sót khỏi lưỡi dao của tên lính lúc nãy. Bà cũng lường được cô sẽ thắng, chỉ sợ vết thương làm khó cô, nên bà không quá bất ngờ như mọi người.
- Diệp Nhi?
- Vâng ạ, cháu đây.
- Cháu có muốn hỏi ta điều gì không?
Bà nhìn ánh mắt của Tử Hạ, cứ nhìn bà rồi lại nhìn chỗ khác, thấy thế bà chủ động hỏi.
- Cháu muốn biết về ngôi làng này ạ.
- Được. Đây là một ngôi làng nằm dưới vực sâu, đứng từ trên không thể nhìn thấy. Làng này được trưởng làng gọi là làng Mây. Cháu là người đầu tiên sống sót qua bài kiểm tra lúc nãy.
- Vâng ạ, do cháu may mắn thôi.
- Mau đi về nhà ta, ta sẽ nấu cháo cho cháu ăn để lấy sức mà ban đêm canh làng.
- Vâng ạ.