- A! Nhẹ thôi bà ơi.
- Cháu nằm yên đi rồi ta bôi thuốc nhẹ. Làm sao mà trưởng làng lại biết tối qua cháu rời khỏi làng?
- Cháu cũng không biết, may thay là hôm nay cháu hoàn thành nhiệm vụ của ông ta giao, không là cháu không còn nằm đây đâu. Cơ mà cây roi đó đáng sợ thật, ông ta lại còn may gai vào.
- Đó là hình phạt cho những người làm trái ý của ông ấy. Sau này cháu chú ý nhé.
- Vâng ạ.
- Để ta đi chuẩn bị bộ đồ khác cho cháu. Vết thương mới đè lên vết cũ, áo cũng rách cả rồi, toàn là máu. Ta không hiểu sao cháu lại chịu được như vậy, đường đường là tiểu thư.
- Cháu từ nhỏ đã bị thất lạc, ba nuôi của của cháu luôn đánh đập, hành hạ cháu và em cháu. Em còn nhỏ nên cháu luôn phải che chở em ấy, cũng hình thành sức chịu đựng rồi.
- Cháu nằm đây đi, ta đi lấy đồ.
- Vâng ạ.
- Này, A Duệ, tôi nghĩ tôi tìm được cách xuống dưới rồi.
- Làm thế nào?
- Đi theo tôi, leo từ từ xuống. Sai một li là đi một dặm đấy. Cẩn thận cái mạng.
- Được.
Tử Thiên và Thành Duệ vẫn cố gắng tìm Tử Hạ. Còn Kha Nguyệt thì ở lại Hàn Sát giúp Phong Lãnh điều hành Hàn Sát. Minh Thành ở lại công ty giúp Thành Duệ để đi tìm cô.
- Chị ơi, chị chơi với em được không.
Tử Hạ vừa rời khỏi căn nhà, bước chầm chậm thì gặp một bé trai khoảng tuổi, vẫn là đôi mắt hai màu. Cô ngồi xuống bảo đứa bé:
- Em muốn chị chơi với em cái gì nào?
- Em định rủ chị chơi đá bóng, nhưng chị đang bị thương, không thể chơi. Hay là chị đi theo em, tới chỗ này chúng ta tâm sự đi.
Đứa bé dắt Tử Hạ tới một bờ sông khác. Cả hai nằm xuống bãi có bóng mát, tận hưởng sự yên bình.
- Này nhóc, sao em lại rủ chị chơi chứ không phải là các bạn trong làng? Chị thấy có rất nhiều bạn cùng tuổi với em mà?
- Bọn họ bảo em là trẻ mồ côi, bảo em là quái vật vì mắt hai màu. Ba mẹ bọn họ cũng không cho con chơi với em, vì sợ em mang họa.
Tử Hạ nghe những lời đó bất ngờ không ít. Cũng là đôi mắt hai màu, nhưng kẻ nghèo thì bị chà đạp, con nhà quý tộc thì được tung hô. Đúng là đời.
- Không sao đâu, mai mốt chị sẽ chơi với em.
- Chị không sợ em mang họa sao?
- Nếu chị sợ chị đã không đến đây với em rồi. Chúng ta đi bắt cá nướng ăn thôi.
- Vâng ạ. - Cậu bé nghe Tử Hạ nói vậy thì cười hớn hở.
Khi ăn xong, Tử Hạ cùng cậu bé dập lửa để không cháy rừng.
- Đi thôi, ta về làng.
- Vâng ạ.
Bỗng cậu bé bước được bước thì té. Tử Hạ quay lại xem, cậu bị bong gân. Cô ngồi xuống cho cậu bé leo lên để cô cõng. Vừa bước vào tới làng thì tiếng xì xào nổi lên.
" Này, con không được chơi với hai người đó nhé ".
" Con không được tiếp xúc đấy, đều là quái vật ".
Những câu nói như nằm ngoài tai của Tử Hạ. Từ lúc cô còn nhỏ, chưa biết thân phận của mình, cô đã nghe những lời này nhiều rồi.
Cô cõng cậu bé về tới nhà của cậu, sau đó dặn cậu nếu có điều gì cứ tìm cô. Cô vừa đi ra thì có một nhóm người đi tới.
- Cho tôi hỏi có cô gái nào được đưa tới đây không? Bị thương nặng chẳng hạn?
Đó là Tử Thiên và Thành Duệ, hai người vào nhà trưởng làng hỏi, cô nghe vậy ba chân bốn cẳng đi trốn.
- Xin lỗi nhưng hai người là?
- Tôi là Phàm Tử Thiên, cậu ấy là Hàn Thành Duệ. Chúng tôi tìm người đã rơi xuống núi.
Trưởng làng nhìn cô đang đứng trên cây, ánh mắt cô cầu khẩn, rồi lại nhìn xuống hai người đang đứng trước mặt.
- Tôi xin lỗi, nhưng không có ai được đưa tới đây cả. Nếu không phiền hai vị có thể ở lại đây.
" Cái gì!!!".
Tử Hạ nhìn trưởng làng bằng ánh mắt sắc như dao. Ông thừa biết cô đã trốn lại còn mời hai người kia ở lại. Cố tình chăng?
Bữa tối hôm ấy, nhân lúc Tử Thiên và Thành Duệ đang tham gia bữa tiệc ngoài trời thì Tử Hạ nhanh chân lẻn về nhà bà.
- Bà ơi, chắc mấy hôm nữa cháu không về nhà ạm
- Tại sao vậy?
- Anh hai và người yêu cháu tìm tới rồi, trưởng làng ông ta lại cố tình mời hai người ở lại. Bà yên tâm, cháu sẽ trốn vào rừng gần đây vài ngày, cháu sẽ trở lại.
- Nhưng khi trở lại cháu sẽ bị đánh..
- Không sao đâu ạ, vài ngày nữa cháu lành vết thương rồi. Với bị đánh cũng đỡ hơn là bị bắt về thành phố S. Cháu vẫn đang bị truy sát mà.
- Được, cháu cẩn thận.
Tử Hạ vừa bước ra khỏi nhà thì Thành Duệ hướng mắt về phía cô, toang thật rồi.
May sao anh nhìn cô được giây thì nhìn chỗ khác, cô nhanh chóng rời đi. Anh quay qua rồi lại quay lại.
" Mình vừa bị hoa mắt, mình vừa thấy cô ấy? ".