Tắm xong, Tử Hạ lên giường ngay lập tức.
- Em buồn ngủ lắm à?
- Không có, em chỉ mệt thôi.
- Sao lại mệt?
- Em cũng không biết ai đó ban ơn ban phước cho em vào giờ lúc chiều đấy.
Cô vừa nói vừa liếc anh.
- Thôi được rồi, anh xin lỗi. Ngủ thôi, anh cũng mệt quá, mai anh dẫn em đi siêu thị mua đồ, sẵn mua quà sinh nhật cho nội anh.
- Vâng.
Cô lấy tay Thành Duệ choàng qua người mình, bản thân nép sát vào lồng ngực rắn chắc của anh mà dụi dụi.
- Nha đầu này, đừng khiêu khích anh. Ngủ đi.
Sáng hôm sau.
- Nha đầu, dậy mau.
- Anh dậy trước đi, lát em dậy sau.
- Em nằm đè lên người anh thì làm sao anh dậy được đây?
- phút nữa thôi. Em thích nằm thế này, ấm lắm.
Hiện tại cô đang nằm trên người anh, phía trên có một lớp chăn, nên rất ấm.
- Phàm - Tử - Hạ, anh - buồn - vệ - sinh...
- Hả!!!
Tử Hạ hoảng loạn lăn ra khỏi người anh.
phút sau, Thành Duệ đi ra chỉ thấy Tử Hạ mặt đỏ như cà chua nằm trên giường.
- Sao mặt em đỏ thế này?
- Không phải tại anh à, đang nằm ấm ơi là ấm, bị anh làm mất hứng.
- Được rồi, dậy mau thôi. Ta đi siêu thị mua đồ.
- Không, em không dậy, em buồn ngủ.
- Chiều hôm qua...
Nghe chữ đó, người Tử Hạ như có luồng điện chạy ngang, bất giác cô run lên một cái.
- Thế nào, dậy không?
- Em dậy.
Thế là Tử Hạ lấy đồ rồi xông thẳng vào phòng tắm.
Tắm xong, cả hai xuống lầu ăn sáng rồi đi siêu thị mua đồ.
Tại siêu thị.
- Em không thích gì khác ngoài vũ khí à?
- Có chứ.
- Em thích gì?
- Thích anh.
" Thích anh " chỉ hai chữ thôi đủ làm Hàn Thiếu kia đỏ mặt.
- Đi mau thôi.
" Anh ấy đang ngại? Vành tai cũng đỏ kìa, hóa ra mặt anh ấy mỏng như vậy ".
- Đợi em đã.
Tại nơi bán đồ lưu niệm.
- Anh nói xem, em nên mua gì tặng bà?
- Anh cũng không biết. Anh nghĩ quà em mua là bà sẽ thích thôi, đừng nghĩ nhiều
- Vâng.
Cả hai cũng mua quà cho bà xong, đi ra đường thì gặp một nơi tụ tập đông người, thấy tò mò nên Tử Hạ bảo Thành Duệ dừng lại.
- Ở đây bán phi tiêu miễn phí để chơi, ai cũng có thể vào chơi, nếu thắng thì muốn gì cũng được, còn nếu không thì phải làm người giúp việc của tôi trong vòng ngày.
Đứng bên cạnh tên đó là hơn người, đều là phụ nữ.
- A Duệ, anh nghĩ xem, " giúp việc " mà anh ta nói nghĩa là gì?
- Đương nhiên là nghĩ không bình thường rồi. Em nhìn anh ta có bình thường không?
- Em sẽ cho anh thấy công lý là như thế nào.
- Em định làm gì?
- Anh biết rất rõ mà.
- Anh không cho phép, nhỡ đâu em thua anh làm thế nào?
- Anh không tin em à, em sẽ cứu những người đó ra, và sẽ không thua đâu, tin em đi.
Thấy Thành Duệ im lặng, Tử Hạ nhón người lên hôn anh một cái.
- Tin em.
- Được, nếu em mà xảy ra chuyện anh sẽ không tha cho em.
- Anh đang trù ẻo em đấy à.
Nói rồi Tử Hạ nắm tay anh chạy về phía đám đông.
- Tôi tham gia, nhưng nếu tôi thắng yêu cầu của tôi sẽ được đáp ứng?
- Đúng vậy, bất kì mọi thứ.
- Nếu tôi thắng ông phải thả tất cả bọn họ ra.
- Được. Đây là phi tiêu của cô, nếu cô đứng khoảng cách m mà ném được vào vòng màu đó, tôi thực hiện yêu cầu, còn không cô phải đến giúp việc cho tôi.
- Được.
Tử Hạ nhận lấy phi tiêu từ hắn, cô nhắm kĩ rồi ném một cái, khiến tất cả ngỡ ngàng.
- Thả người.
- Tại sao tôi phải thả? Tôi chả bao giờ giữ lời hứa cả. - Nói rồi hắn ta lấy khẩu súng chĩa về người đằng sau cô - Thành Duệ.
- Không biết ông đã nghe câu này chưa, rất hợp với ông.
- Đó là?
- Chó sủa năm không thành người, người nói câu đã thành chó.
Nói rồi viên đạn bay về hướng cô, ai cũng hoảng loạn chạy. Đương nhiên làm sao trúng cô và anh được.
Cô đang đứng sau hắn ta, tay cầm con dao găm, chĩa vào gáy hắn.
- Cút.
Cô thả lỏng ra, hắn ta chạy mất dép. Cô tiến lại và cắt dây trói tay trên những người kia rồi chào tạm biệt và đi về.
- Em lúc nãy ngầu nhở?
- Em mà lại.
- Mau đi về chuẩn bị cho sinh nhật bà thôi.
- Vâng.
Tối hôm ấy là một bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ của bà nội Thành Duệ, nhưng sẽ là kí ức mãi không thể nào quên của mọi người. Bữa tiệc vẫn bắt đầu như bình thường, đến giữa bữa tiệc thì Hàn Gia bị tấn công, tất cả đều bị thuốc mê làm ngủ. Chỉ có Thành Duệ và Tử Hạ còn tỉnh táo một chút. Nhưng không có nghĩa tỉnh táo là tốt, cả hai đã phải chứng kiến người bà yêu quý ra đi trước mắt mà không thể làm gì...