Những tiếng súng lần lượt vang lên, tất cả đều ngỡ như mình đã ở địa ngục, nhưng...
Những phát súng ấy không hề trúng một ai trong người đến đây, mà là hướng về chủ nhân của chúng.
Thì ra đã có ai đó phóng dao găm về hướng của chúng, làm lạc tay súng. Nhưng là ai?
- Cậu...
- Cô...
- Tiểu Băng!!
Đúng, sau khi cô nhận được tin nhắn, cô đã trở về Hàn Sát, mọi người bảo cô nên đi cứu Bố, vì họ cảm thấy không an toàn, nếu cô tới chậm một bước nữa thôi, liệu không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
- Cô là Lạc Khả Băng à?
- Đúng. Thả ông ấy ra.
- Nếu ta không thả thì sao nào?
- Tôi sẽ khiến cho ông phải thả.
- Được thôi, nếu đánh thắng hai tên đằng sau ta, không cần phải giết chúng, chỉ cần khiến chúng ngất là được, nếu cô thắng tôi sẽ thả Phong Lãnh, còn nếu cô thua cô phải quỳ gối trước mặt tôi và con gái tôi!
Khả Băng hướng mắt về phía hai tên mà hắn nói, có vẻ cũng không phải dạng vừa, cao khoảng m, theo kinh nghiệm của cô đây cũng là sát thủ cấp A, trên người cô đầy vết thương, phía trước mắt lại có bẫy, cô vốn không quen địa hình ở đây, đây thực sự là một lợi thế rất lớn cho đối thủ. Cô có nên đồng ý hay không? Nếu không thì người cô gọi là Bố, người đã chăm sóc nuôi dưỡng cô ở mái nhà thứ sẽ chết trước mắt cô!!
- ...
- Sao nào, ta đếm đến , nếu ngươi không cho ta câu trả lời, hắn sẽ chết!
-
-
-
-
- Tôi đồng ý, nhưng ông phải giữ lời.
- Được thôi.
- Tiểu Băng cậu....
- Tin ở tớ lần này nhé?.
- Được...
Vừa dứt câu, hai tên kia lao nhanh về phía cô, hai tên đó hoàn toàn có lợi thế hơn cô rất nhiều!!
Vì không quen địa hình nên cô liên tiếp dẫm vào những bẫy ngầm, cung tên bắn ra khiến cô bị thương, chọi , cô chỉ biết né thôi, sức cô vốn đã cạn kiệt, nếu cứ như thế này, cô sẽ là người kiệt sức trước mất.
" Không, mình phải cứu mọi người, mình sẽ không làm họ thất vọng!! "
Nghĩ là làm, Khả Băng rút trong túi ra hai con dao găm, nhanh như cắt, cô lao về phía tên số , vì nghĩ cô chỉ là cô gái yếu đuối nên khi chứng kiến cảnh đó, tên đó khá bất ngờ, cô điểm vào huyệt đáo khiến hắn ngất đi. Chỉ còn lại một tên!
Cô bước chầm chậm về phía tên đó, ánh mắt lạnh lùng là đặc trưng của cô khiến hắn lạnh toát sống lưng...
" Không, chỉ mới vừa nãy cô ta chỉ biết chịu đòn mà, sao lại... "
Trong lúc hắn suy nghĩ vẩn vơ thì cô nhanh chóng nhìn ra nơi cần điểm trên người hắn, nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy...
ĐOÀNG!!!
Cái gì!? Tiểu Băng!!
Ông ta - người bắt cóc Phong Lãnh, nhìn thấy thuộc hạ của mình thất thế liền chơi xấu. Ông ta cầm lấy khẩu súng và bắn cô, chẳng biết viên đạn trúng đâu, chỉ biết máu tuôn ra rất nhiều. Chẳng biết hắn có chơi xấu hay không, nhưng vẫn không cản được sự quyết tâm của cô!!
Cô dù đau đớn vì trúng đạn, nhưng cô vẫn cô cắn răng chịu đựng, cô đã điểm thành công huyệt đao tên thuộc hạ của hắn khiến hắn mất dần ý thức. Cô làm được rồi!!
Nhưng mắt cô cũng mờ dần, cô cố gắng đi về phía ông ta:
- Tôi đã hạ hai tên thuộc hạ của ông. Mau thả ông ấy ra.
- Ồ, cô nghĩ tôi sẽ làm như cô nói sao?
- Cái g...!?
Chưa kịp nói dứt câu, một con dao găm đã đâm vào bụng cô, cô ngã khụy xuống. Hắn lấy điện thoại ra, có vẻ hắn muốn chụp lại hình ảnh này gửi cho con gái yêu quý của hắn...
Không, cô là Lạc Khả Băng, chưa từng quỳ gối trước đối thủ, sự tự trọng vốn có của một sát thủ khiến cô dần khôi phục ý thức. Cô đứng dậy và gạt chân ông ta. Ông ta ngã xuống, vì quá bất ngờ với ý chí của cô, ông ta đành phải lấy bom khói và tẩu thoát. Cô cùng mọi người cởi trói cho Phong Lãnh.
- Khoan đã, ông ấy bị trúng thuốc độc mà, thuốc giải đâu...
- Bố, con không cho phép bố có chuyện gì...
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thành Duệ lo lắng. Trước đây cô đều nghe mọi người đồn rằng anh ta rất lạnh lùng, quyết đoán, tàn nhẫn. Sự việc này thật có chút bất ngờ với cô.
- Thuốc giải đây - Khả Băng nói rồi đưa cho Thành Duệ một lọ thủy tinh nhỏ. Chắc là lúc ông ta sơ hở cô đã lấy được.
Thành Duệ lấy lọ thuốc từ tay cô, cảm thấy ân hận vì đã trách lầm cô...
- Tôi... Tôi xin lỗi...
- Cho ông ấy uống thuốc trước đi, rồi có chuyện gì hãy nói sau.
Thành Duệ cho Phong Lãnh uống thuốc, sau đó anh tiến lại phía Khả Băng đang nhăn nhó cho Kha Nguyệt băng bó vết thương. Thành Duệ nháy mắt với Kha Nguyệt, cô mỉm cười rồi bỏ đi.
- Tôi xin lỗi..
- Tôi làm gì có lỗi mà cho anh xin chứ.
- Được rồi, đừng nói nữa, để tôi băng vết thương cho cô. Tiểu Băng, tha lỗi cho tôi nhé.
- Để tôi xem thái độ của anh như nào mới tính tiếp được.
Mà khoan đã, anh vừa gọi coi là Tiểu Băng à!? Sao bất giác tim cô đập nhanh thế này!!