Thành Duệ, Minh Thành ba chân bốn cẳng chạy nhanh xuống dưới, Tử Thiên cũng đi trước Tử Hạ. Tử Hạ mất phút để cải trang, nhưng cô lại xuống cùng lúc với mọi người. Đập vào mắt của nhóm là đám đông.
- Chú ơi, có chuyện gì ở đây vậy ạ?
- Ta cũng không biết, nghe mọi người bảo là có một nữ nhân và một nam nhân đang ngất ở đó, xung quanh toàn máu.
- Chúa cảm ơn ạ
Tử Hạ nghe câu trả lời, sau đó cô chen vào đám đông. Ba người kia đành ở ngoài, vì chỉ Tử Hạ có thân hình nhỏ nhắn mới chen vào được
- Cho cháu xin đường ạ...
Tử Hạ khó khăn chen vào, vào tới hiện trường thì thở dốc, sau đó lại bất ngờ không nói nên lời vì...
- Này, Tiểu Nguyệt, cậu làm sao thế?!
Tử Hạ sợ xanh mặt khi thấy cô bạn mình nằm ở đó, xung quanh toàn máu.
- Cháu không được vào, ta đã gọi cảnh sát rồi.
Nhóm kia cũng chen vào tới nơi, Minh Thành không kiềm chế được khi thấy vợ mình nằm ở đấy, hai người kia can không được đành đánh ngất Minh Thành.
Cảnh sát tới nơi, đám đông được giải tán. Ở đó chỉ còn lại Tử Thiên - Tử Hạ, Thành Duệ, Minh Thành.
- Sao các cháu không đi, các cháu có chuyện gì muốn nói sao?
Tử Thiên nhìn quanh, khi đã chắc chắn không còn ai ở đó ngoài cảnh sát, anh mới mở miệng.
- Bọn cháu là người các chú nhờ tới đây để bắt bọn buôn bán chất cấm ạ. Đó là một người trong nhóm của cháu.
Để cho cảnh sát tin thì anh lấy giấy nhiệm vụ ra.
- Được, chú biết rồi. Cả hai đã được đưa tới bệnh viện. Nếu các cháu muốn thì có thể đến thăm, chỉ cần không được làm loạn.
- Vâng ạ.
Cả được đưa tới bệnh viện, ngồi trước phòng phẫu thuật. Nữ nhân kia được kết luận là bị xâm hại, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Còn Kha Nguyệt đã ở trong phòng phẫu thuật tới giờ sáng, cuộc phẫu thuật đã thành công.
- Người nhà của bệnh nhân nên chuẩn bị tinh thần nếu bệnh nhân mất trí nhớ. Bệnh nhân bị tấn công rất mạnh, thế mà vẫn giữ được mạng sống. Đây đã là một kỳ tích.
- Xin ngài và những người bác sĩ trong phòng phẫu thuật giữ chuyện cô ấy cải trang thành nam ạ. - Tử Thiên kéo bác sĩ và nói nhỏ.
- Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai, tôi cũng đảm bảo cho những vị kia. Nhưng khi cảnh sát tra hỏi thì tôi phải nói.
- Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ ạ.
Tử Hạ đi vào phòng, Kha Nguyệt cũng vừa tỉnh lại.
- Cậu... là ai...?
Câu nói làm cả nhóm sốc nặng. Kha Nguyệt thấy người kia thì hoảng loạn, ôm lấy đầu mình mà la lên.
- Không... tôi ghét đàn ông... đừng lại gần tôi...
- Anh hai, anh cùng hai người kia đi ra trước đi.
- Được.
Đợi cánh cửa đóng lại, Tử Hạ nhích lại gần Kha Nguyệt, vỗ nhẹ lưng cô.
- Cậu không nhớ gì thật sao?
- Không.. tôi không nhớ gì cả...
- Được rồi, cậu không nhớ cũng không sao. Cậu có thể tạm thời quên nó. Vậy cậu có muốn biết tớ là ai, cậu là ai không?
Kha Nguyệt ngước lên nhìn Tử Hạ rồi gật đầu.
- Tớ là Phàm Tử Hạ, là bạn thân của cậu. Cậu là Hạ Kha Nguyệt, là tiểu thư của Hạ Gia.
- Thật sao?
- Tớ nói dối cậu để làm gì? Cậu muốn ăn gì không, tớ đi mua?
- Không, tớ không đói. Cậu chỉ cần ở lại đây thôi, tớ có cảm giác sợ lắm...
- Được, cậu nằm xuống đi.
Trước lời dụ dỗ của Tử Hạ, Kha Nguyệt cũng đồng ý nằm xuống. Tử Hạ đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ.
- Tớ sẽ không đi đâu, cậu đừng lo.
- Ừ.
Tử Hạ tay cầm điện thoại, nhắn với Thành Duệ, cô bảo anh mua giúp cô hộp cháo. Một lúc sao anh mang vào phòng rồi đi ra.
- Cậu ngồi dậy ăn chút cháo rồi hãy ngủ.
- Ở đâu mà cậu có cháo thế? Cậu lén đi à?
- Tớ vẫn để tay trên đầu cậu mà, làm sao tớ đi được. Ngoan nào, ăn chút cháo rồi ngủ.
Kha Nguyệt ăn từng thìa cháo mà Tử Hạ đút, vừa ăn cô vừa hỏi đủ thứ trên đời.
- Cậu ngủ đi.
- Cậu không được đi, tay phải để ở đây.
- Được, tớ hứa, cậu ngủ đi.
Kha Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.