Cô nhìn tủ quần áo đó, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Mộ Hàn đột nhiên đưa cô tới đây, còn bắt cô phải thay đồ. rốt cuộc là anh ta muốn làm gì?
Nam Ngữ không an tâm muốn mặc đồ của mình, nói với quản gia.
"Xin lỗi, tôi muốn mặc đồ của mình."
Đôi mắt sau cặp kính của quản gia lóe lên tia đánh giá, ông nhìn vào đôi đồng tử long lanh trong trẻo của Nam Ngữ, cuối cùng mỉm cười nói với cô.
"Tiểu thư, thiếu gia đã ra lệnh bảo tiểu thư thay đồ, xin cô đừng làm khó tôi nữa."
Nam Ngữ mở miệng định từ chối thì quản gia lại nói tiếp.
"Khi nào tiểu thư thay đồ xong hãy báo với tôi nhé, tôi xin phép ra ngoài ạ."
Quản gia đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, lần đầu tiên ông ta gặp một cô gái còn trẻ mà lại không tham lam mấy món đồ hàng hiệu này.
Nam Ngữ bất đắc dĩ chọn đại một bộ váy có vẻ kín đáo, chiều dài đến đầu gối, màu xanh da trời đơn giản. Những chiếc váy đẹp đẽ thế này hiện tại chẳng hợp với cô tí nào, bây giờ cô đâu phải là đại tiểu thư của Nam gia nữa.
Cô mặc váy xong rồi đi ra ngoài, quản gia vẫn đứng đợi cô ngoài cửa, ông ta lại đưa cô đến một căn phòng khác. Nam Ngữ vừa đi vừa căng thẳng đến nỗi mồ hôi nhớp nháp đầy lòng bàn tay, không biết Mộ Hàn định âm mưu gì đây...
Ở trong phòng Mộ Hàn đang ngồi trên ghế đợi cô, nửa khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, căn phòng không bật đèn nên cô chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn bá đạo của anh tỏa ra nguy hiểm như quỷ dữ, dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
"Cạch."
Tiếng cửa đóng lại, Nam Ngữ giật mình quay đầu lại nhìn thì đã thấy quản gia đi mất, bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình cô và Mộ Hàn.
Trong lòng cô càng căng thẳng hơn, anh chợt đứng dậy khỏi ghế bước lại gần cô, sự lo lắng của cô đã hiện lên trên mặt khó che giấu.
Nam Ngữ lùi lại chạm vào vách tường lạnh ngắt, Mộ Hàn còn không kiêng nể ép sát cô. Đôi mắt của anh trong bóng tối càng đen thẳm thâm sâu khó dò, lời nói ra ngắn gọn súc tích
"Cởi quần cho tôi."
Cô đờ người. Cởi… cởi quần sao?
Không lẽ anh muốn...?
Cô hoảng hốt nuốt nước bọt một cái, trong không gian tĩnh lặng và khoảng cách gần như thế giữa hai người, lại lọt vào tai anh rất rõ ràng, thành công tạo thành suy nghĩ khác trong đầu anh.
"Cô đang nghĩ lung tung gì vậy?"
"Không phải… thực ra là tôi đến kỳ kinh nguyệt, mỗi tháng đều sẽ bị ra máu, phụ nữ ai cũng vậy hết. Không phải là tôi cố ý muốn làm bẩn quần của anh..."
Nam Ngữ luống cuống giải thích, anh không biến thái đến mức sẽ bắt cô cởi quần cho mình tiếp chứ?
Mộ Hàn không quan tâm, lạnh lùng nhắc lại.
"Cởi."
"Không phải chứ? Tại sao anh lại cứ bắt tôi cởi vậy?"
Cô đã giải thích hết nước hết cái rồi, chẳng lẽ phụ nữ đến kì anh cũng không tha hay sao?
"Bẩn. Tôi không muốn động vào, cô cởi nó ra cho tôi."
Mộ Hàn đáp lại cô bằng câu nói cực kì bá đạo, khóe miệng Nam Ngữ giật giật, quần trên người mình mà anh ta còn chê bẩn, đây chẳng phải là gián tiếp chửi cô sao?!
Nam Ngữ nhịn xuống, đồng ý cởi quần cho tên ác ma này, tay nhỏ chạm vào cạp quần của anh, nhưng thắt lưng của anh rốt cuộc cài như thế nào mà lại khó cởi ra như vậy chứ?
Mi tâm khẽ cau lại, trong phòng lại còn tối, Nam Ngữ cố gắng mấy lần mà vẫn không biết cách tháo thắt lưng ra. Còn Mộ Hàn thì chẳng có vẻ gì là quan tâm và chỉ cho cô.
Trong lòng thầm chửi rủa anh là nhà tư bản, độc tài chỉ biết ức hiếp người khác, đã không giúp được gì thì thôi, anh lại còn cố tình nhắc nhở cô.
"Nhanh lên."
Nam Ngữ lườm anh một cái, cuối cùng quyết định cắn răng quỳ xuống, gương mặt cô ngang với cả chỗ thắt lưng anh, nhìn cũng rõ hơn. Cô chăm chú tìm cách tháo thắt lưng, còn Mộ Hàn lại phát hiện ra ở góc độ này nhìn cô cũng không tồi.
Đúng lúc này, Lam Yên đã đến ngôi biệt thự của anh, lúc nãy Mộ Hàn đột ngột bỏ đi, vì lo lắng cho anh và còn thay mặt cả anh em đến đây hỏi thăm xem có chuyện gì. Người hầu nhận ra đây là Lam thiếu gia thì không ngăn cản, quản gia còn chưa kịp nói gì thì anh đã phi lên lầu như một cơn gió, thản nhiên đẩy cửa ra, bỗng trông thấy cảnh tượng Nam Ngữ quỳ xuống cởi quần cho Mộ Hàn, anh ta chợt sững sờ.
Sáu con mắt nhìn nhau, Lam Yên cười hề hề "Làm phiền rồi." rồi đóng cửa lại coi như chưa nhìn thấy gì, quản gia lúc này cũng hối hả chạy tới nơi, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lam Yên lại cười cười rồi vỗ vai ông ta đi lướt qua xuống lầu.
Đúng là một cảnh tượng đặc sắc!