Mộ Hàn đưa Nam Ngữ trở về Mộ gia, đây là lần thứ ba cô tới ngôi biệt thự này.
Chính xác là hai lần đầu tiên bị anh bắt về đây, còn lần này là tình nguyện đi theo anh.
Xe vừa dừng lại, anh đã bế cô xuống, người hầu nhìn thấy cảnh đó thì kinh ngạc, đặc biệt là quản gia.
Nam Ngữ ngại ngùng giãy giụa trong lòng anh, nói.
"Mộ Hàn, anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi được mà."
Mộ Hàn ung dung không đáp, bế cô vào trong nhà, Kỳ Kỳ lon ton chạy theo.
Lão thái thái không ngờ vẫn còn ở đây, bà đang ngồi uống trà ngạc nhiên đến suýt cả phun ra.
"Tiểu Hàn, cháu và Nam Ngữ..."
Nam Ngữ nhìn thấy Lão thái thái, xấu hổ muốn độn thổ nhảy phắt xuống, ngược lại Mộ Hàn lại không chút xấu hổ tí nào.
Kỳ Kỳ ngay lập tức chạy ào vào lòng Lão thái thái, tạo cơ hội cho anh.
"Bà nội, cháu và cô ấy lên lầu đây."
Lão thái thái chưa kịp trả lời thì anh đã ôm eo Nam Ngữ đi lên lầu, cô phản kháng không lại, cứ thế cánh cửa đóng sầm vào một cái.
Mộ Hàn ép cô lên cửa, bắt cô phải nhìn vào mắt mình.
"Mộ Hàn, anh làm sao vậy...? Để tôi xuống nấu mì cho anh ăn nhé..."
Cô không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới yết hầu anh chợt lên xuống, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm nóng bỏng.
Hơi nóng dường như lan cả sang cơ thể cô.
"Anh..." Nam Ngữ định mở miệng hỏi tiếp, bất ngờ lại bị đôi môi của anh ngậm lấy, Mộ Hàn tách hai hàm răng của cô ra rồi đưa lưỡi vào cuồng nhiệt khuấy đảo, mút lấy môi cô.
Hơi thở của anh gấp gáp giống như có thứ gì đang trào dâng mạnh mẽ khắp cơ thể, bàn tay vì thế không kìm được mà đặt lên eo cô khẽ vuốt ve.
"Ưm...Đừng mà..."
Nam Ngữ rên rỉ muốn trốn tránh anh, nhịp tim cô đập dồn dập, đầu óc hỗn loạn, Mộ Hàn nghe thấy âm thanh mĩ miều đó càng cảm thấy kích thích hơn, hai tay vòng qua đỡ lấy mông cô rồi bế thốc lên hướng tới chiếc giường lớn.
Hai má cô đỏ bừng, chỉ thấy tầm nhìn trước mắt đột nhiên xoay chuyển, nháy mắt cả người đã nằm xuống tấm nệm mềm mại.
Mộ Hàn bấy giờ mới rời môi khỏi môi cô, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt nóng bỏng.
"Mộ Hàn..."
"Gọi tôi là Hàn..."
Giọng anh trầm khàn, vang lên như có một sức hút cực kì mê hoặc.
Nam Ngữ cứ như bị cuốn lấy, đỡ đẫn gọi.
"Hàn..."
Giọng cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào dễ nghe, anh nghe thấy, hô hấp cũng ngừng lại, trong tim như có gì đó nở bung, cái cảm giác mà anh chưa từng có trước đây, anh từng rất mong chờ ở người con gái này, nay giống như được đáp lại.
Ngay bây giờ, Mộ Hàn chỉ muốn nhanh chóng hòa làm một với cô.
Đôi môi anh một lần nữa hạ xuống, nhưng lần này không phải là môi mà là ở cần cổ trắng mịn.
Nam Ngữ cảm thấy nhồn nhộn, chống tay lên người anh, cả người cô bây giờ cũng rất nóng, nhất là bàn tay của anh chạm tới đâu thì chỗ đó đều ngứa ngáy nóng rực.
"A..."
Cô không kìm được khẽ bật ra tiếng rên rỉ, một tay anh đã luồn vào trong áo cô, anh cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Mộ Hàn nuốt nước bọt một cái rồi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa tuyệt đẹp.
"Ư..."
Nam Ngữ đột ngột cong người lên, bất ngờ chạm phải vật cứng bên trong anh, hai gò má càng thêm phiếm hồng.
Đêm hôm đó ở bệnh viện tối tăm, anh không nhìn rõ, còn hôm nay anh đã tận mắt nhìn thấy cơ thể cô, đường cong cuốn hút, nơi bí ẩn thấp thoáng, còn gương mặt xinh đẹp e ngại nhìn anh.
"Hàn...anh tắt đèn đi có được không?"
Nam Ngữ nhìn anh, khẽ nói, bây giờ anh giống như đạn đã lên nòng, không thể không bắn.
Nhìn thấy cô lấy tay che đi vùng bụng dưới của mình, Mộ Hàn liền nở nụ cười dịu dàng.
"Không sao, tất cả mọi thứ trên người em tôi đều thích hết."
Nói xong, anh liền cúi đầu xuống khẽ hôn lên vết sẹo đã mờ trên đó, đó là vết sẹo khi cô đã sinh ra Gia Kỳ, cả người Nam Ngữ như có dòng điện chạy qua, cô đưa tay lên khẽ ôm lấy mặt mình.
Chỉ nghe loạt soạt vài tiếng, Mộ Hàn đã cởi quần áo ra, thân hình săn chắc vạm vỡ không chút mỡ thừa áp vào cơ thể mềm mại của cô.
Hai làn da vừa va chạm, cảm xúc của cả hai người cũng bùng lên mạnh mẽ.
"Ưm..."
"Ngoan, để tôi nhìn thấy mặt em."
Anh dịu dàng dỗ dành cô, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô.
Ánh mắt anh tràn đầy tình cảm, lúc này hoàn toàn trông anh khác hẳn với lần đầu tiên khi anh cưỡng hôn cô.
Mộ Hàn thực sự đã yêu cô rồi, tình yêu làm anh thay đổi, biến anh từ một người lạnh lùng chuyển sang rất dịu dàng nồng nhiệt.
Nam Ngữ như bị xoáy sâu vào đôi mắt anh, hồn phách cũng như bị hút mất, bây giờ trong đầu cô chẳng nghĩ được gì nữa, cô bỏ mặc lí trí, nguyện chìm đắm cùng anh.
"A..."
Anh đột nhiên không báo trước đẩy người vào, Nam Ngữ cong người đón nhận anh, mi tâm bỗng chốc cau lại vì đau đớn.
Mộ Hàn nhìn thấy cô nhăn mặt, trong lòng xót xa, tiết tấu chậm rãi nhẹ nhàng, bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu cô.
"Ngoan, em cố chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ hết đau..."
Giọng nói của anh truyền tới như có ma lực an ủi cô, bên dưới cô dần dần quen thuộc với anh hơn, rất nhanh khoái cảm đã chầm chậm dâng lên.
Còn ở bên trong cô, anh đang cảm thấy rất sung sướng, nhiều lần không kìm được lại nhanh dần, sau đó lại chậm rãi, hơi thở anh càng ngày càng nặng nề gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Nam Ngữ..."
Mộ Hàn nhắm mắt hôn lên môi cô, một tay xoa nắn ngực mềm mại, Nam Ngữ nhìn thấy vẻ mặt anh dường như đang bị dục vọng chinh phục, chính xác là bị cô chinh phục, nhịp tim càng đập nhanh dần.
Vẻ mặt này, chỉ có một mình cô được nhìn thấy mà thôi...
Cô vòng tay qua cổ anh, mở miệng đáp lại, môi lưỡi quấn quýt, trong căn phòng rộng lớn nồng đượm hơi thở của ái tình.
Mộ Hàn được tiếp thêm năng lượng, càng mạnh mẽ hơn.
"Ư...Hàn..chậm thôi..."
Cô vừa rên rỉ, vừa nỉ non cầu xin, anh ngược lại không những không chậm lại mà còn đẩy nhanh hơn.
"Tôi không thích chậm rãi..."
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, hun nóng gò má cô.
Nam Ngữ bỗng cảm thấy lời nói này thật quen thuộc, kí ức bốn năm trước chậm rãi ùa về, mập mờ hư ảo...Tầm mắt cô mờ dần, ở dưới Mộ Hàn gắt gao chạy nước rút, khi anh bắn ra cũng là lúc cô ngất xỉu.
"Nam Ngữ, anh yêu em."
Mộ Hàn thở ra một hơi dài thỏa mãn, nói.
Nhưng phát hiện cô đã quá mệt mà ngất đi, nhưng mà...anh vẫn còn chưa thỏa mãn.
Thế là ai kia vẫn mặc kệ hùng hục cày cấy, mấy lần Nam Ngữ lờ mờ tỉnh lại, sau cùng lại ngất tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại mấy tiếng đồng hồ.
Khi Nam Ngữ mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên là lồng ngực vạm vỡ màu lúa mạch, cả người thì đau nhức, nhất là eo và đùi, lúc này cô mới nhớ lại vừa xảy ra chuyện gì.
Cô khẽ cựa người, vòng tay ở eo bất giác càng siết chặt hơn, giọng nói trầm thấp dịu dàng từ đỉnh đầu truyền xuống.
"Em dậy rồi à?"
"Ừm." Cô đỏ mặt ngước lên nhìn anh, bên môi anh là nụ cười tuyệt đẹp, anh xoa một cái lên gò má non mịn.
"Vừa nãy...anh xin lỗi vì quá mạnh bạo."
Nam Ngữ ngượng ngùng, cả hai người bây giờ không có một mảnh vải che thân, nằm ôm ấp nhau, còn Mộ Hàn làm xong không ngủ, lặng lẽ ngắm cô.
Thỉnh thoảng còn tặng thêm lên người cô vài trái dâu tây.
Cô muốn ngồi dậy tức thì bị anh kéo lại.
"Nằm thêm với anh một chút nữa đi."
Trái tim cô liền đập mạnh, hỏi anh "Mấy giờ rồi?"
Mộ Hàn nhìn đồng hồ ở cổ tay "Mười một giờ."
Mười một giờ?! Vậy là cô và anh đã làm tận mấy tiếng đồng hồ rồi hay sao?
"Không được...tôi phải đi xem Gia Kỳ thế nào..."
Đúng là buông thả bản thân quá rồi mà...
Cô ngồi dậy, tấm lưng ngọc ngà lộ ra, Mộ Hàn cũng dậy theo, vòng tay ôm lấy cô rồi hôn lên lưng cô.
"Em đừng lo, Gia Kỳ ngủ với bà nội rồi."
Nam Ngữ nghe anh nói, yên tâm một chút, nhưng mà hai người cứ thế này thì ngại quá, thế nên cô viện cớ hỏi.
"Mộ Hàn, anh có muốn ăn mì không?"
"Em còn muốn ăn mì nữa sao?"
Anh mút một cái lên cổ cô, để lại dấu hôn trên đó.
Cô bị nhột hơi rụt người lại, đúng rồi, ban nãy cô nhắc đến mì thì anh bỗng trở nên kì lạ.
"Ăn mì thì sao?"
Mộ Hàn thực cứ muốn đè cô xuống mà làm tiếp, cô gái ngây thơ này không hiểu hay cố tình không hiểu.
"Andy nói với anh là, khi một cô gái mời anh ăn mì, nghĩa là muốn làm chuyện ấy, cậu ta là người Hàn Quốc."
Nam Ngữ ngạc nhiên há hốc mồm "Tôi không có ý đó."
Mộ Hàn nhướn mày không đáp, mút lấy môi cô, anh biết là cô không có ý đó, là anh có ý đó, muốn lợi dụng để gần gũi cô.
Sau nụ hôn dài nhằm di dời sự chú ý, Nam Ngữ vẫn không quên hỏi tội anh.
"Mộ Hàn, là anh cố tình đúng không?"
"Em không thích sao?"
Anh hỏi ngược lại cô, Nam Ngữ lúng túng lí nhí nói "Không phải là không thích..."
Mộ Hàn bất giác ôm chặt cô "Vậy có nghĩa là thích."
Tư duy anh vốn dĩ đơn giản, nếu không phải không thích nghĩa là thích, đâu có hiểu được cảm nhận phức tạp của cô.
Nam Ngữ thầm thở dài, thừa nhận cô cũng thích anh, có điều chuyện quan hệ hôm nay đột ngột nhanh chóng quá.
"Tôi muốn đi tắm..."
Cô nói.
Cả người dinh dính mồ hôi, có chút khó chịu.
Mộ Hàn lên tiếng.
"Trùng hợp quá, anh cũng muốn đi tắm."
Dứt lời, anh đã bế bổng cô lên vào phòng tắm, Nam Ngữ phản kháng yếu ớt muốn tắm một mình nhưng không được, thế là bên trong phòng tắm một trận yêu đương cuồng nhiệt nữa lại diễn ra.
Lúc hai người cùng nhau đi xuống lầu đã là mười hai giờ đêm, Nam Ngữ bật công tắc điện phòng bếp, bây giờ cô tìm mì gói để nấu thật, Mộ Hàn đứng đằng sau, ôm lấy cô không rời.
"Anh đừng quậy nữa mà, nhột lắm..."
Bị anh thổi thổi hơi nóng vào tai, cô ngượng nghịu cầu xin, nhìn cô mặc tạp dề nấu ăn, giống y hệt một cô vợ nhỏ.
Trái tim Mộ Hàn bỗng chốc ngọt ngào như mật, cô nấu rất nhanh, còn bày biện đẹp mắt, mùi mì tôm thơm lừng nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp, Mộ Hàn ăn rất ngon miệng, cô còn gắp thêm một ít từ bát của mình sang cho anh.
Ăn xong, cô rửa bát xong, lại bị anh bế trở lại lên lầu.
Đêm hôm nay, còn rất dài....