Nhìn tập đoàn Mộ thị trước mắt, Nam Ngữ không hiểu hỏi anh.
"Mộ Hàn, anh đưa em đến đây làm gì?"
Mộ Hàn cười nói.
"Thực ra hồi trước, anh từng có khao khát muốn sở hữu tòa nhà cao nhất thành phố này, vì thế mà anh đã làm việc cật lực, sau này đứng ở nơi cao nhất rồi, lại thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, vô nghĩa."
Mộ Hàn từng có tháng ngày quên ăn, quên ngủ, làm việc đến xuất huyết dạ dày.
Nam Ngữ lúc này mới hiểu, thì ra không phải là anh đã ngậm thìa vàng mà có được mọi thứ, anh cũng chỉ là người bình thường, anh phải nỗ lực rất nhiều mới có ngày hôm nay.
Cô bỗng nắm lấy tay anh.
Mộ Hàn cười cười xoa đầu cô, cùng cô đi lên sân thượng cao nhất của tòa nhà.
Lúc vừa lên tới nơi, Nam Ngữ đã sững sờ.
Trên sân thượng bày nến và hoa hồng, được xếp thành hình trái tim.
Dưới bầu trời đêm, nhìn nó càng lấp lánh tuyệt đẹp hơn.
"Mộ Hàn...đây là..."
Cô ôm lấy miệng mình, kinh ngạc không thôi.
Anh ôm eo cô đến gần hơn, Mộ Hàn ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Nam Ngữ, đây là bất ngờ anh dành cho em.
Chỗ hoa này tròn chín mươi chín bông hồng, tượng trưng cho tình yêu của anh.
Anh vẫn chưa chính thức nói ra, Nam Ngữ, anh yêu em thật lòng, mãi mãi không thay đổi, làm bạn gái của anh nhé...".
Đam Mỹ H Văn
Mộ Hàn nói xong, vòng tay ôm cô càng chặt hơn, anh cảm thấy thật hồi hộp, đến nỗi cô cũng cảm nhận được trong giọng nói của anh thoáng chút run rẩy.
Không ngờ anh lại đem tới cho cô một bất ngờ lớn thế này, tình cảm mà anh dành cho cô thật chân thành.
Nam Ngữ đã từng nghĩ mình sẽ không thể yêu ai vì vết thương lòng quá lớn, cũng như sợ sự cách biệt về gia thế giữa cô và Mộ Hàn.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, sợ hãi thì có ích gì, cô đã bỏ phí bốn năm thanh xuân, đã mất đi rất nhiều thứ, nếu như cứ sợ hãi mà để vuột mất anh, thì cô quả thật là một kẻ nhu nhược.
Nam Ngữ sẽ không trốn tránh hay sợ hãi, từ bây giờ cô sẽ cùng anh đối mặt.
Có lẽ đối với anh, khoảng thời gian chờ đợi này là căng thẳng nhất trong cuộc đời này.
Nam Ngữ hít sâu một hơi rồi nói.
"Em đồng ý."
Ba chữ đó vang lên, đồng thời anh cũng xoay người cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, dịu dàng.
Nụ hôn này không còn mãnh liệt như trước, bởi vì anh muốn cảm nhận nó, cảm nhận khoảnh khắc này.
Bốn mắt nhìn nhau, Nam Ngữ đỏ mặt khẽ nép vào lòng anh.
Từ bây giờ cô sẽ không còn phải một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện nữa, cô nguyện tin tưởng người đàn ông này.
Mộ Hàn bế cô xuống phòng làm việc của mình, đặt cô xuống chiếc ghế sô pha to lớn mềm mại.
Nam Ngữ đỏ mặt nghĩ, chẳng lẽ anh muốn yêu cô ngay tại đây sao?
Sự thực đã chứng minh là anh đã nhịn nãy giờ rồi, cộng thêm với lời nói của cô ban nãy.
Mộ Hàn trút quần áo trên người cô xuống dễ dàng như lột cái bánh chưng, sau đó còn nói với cô.
"Cởi áo cho anh."
Cô ngượng ngùng cởi từng cúc áo sơ mi ra cho anh, thân hình hoàn hảo tráng kiện của anh liền lộ ra.
Nam Ngữ biết cơ thể của anh rất đẹp, cũng từng nhìn qua rồi, nhưng không hiểu sao bây giờ trái tim cô đạp rất cuồng loạn.
Anh không để cô đợi lâu, nhanh chóng áo người xuống cơ thể trắng muốt mềm mại của cô.
Anh hôn lên từng tấc cơ thể cô, mỗi khi đôi môi nóng bỏng của anh đi tới đâu là Nam Ngữ lại run lên, kèm theo những tiếng rên rỉ đáng yêu.
Trải qua màn dạo đầu đầy nóng bỏng, cuối cùng anh cũng đẩy người vào, hòa làm một với cô.
Hai thân thể quấn quýt lấy nhau không rời, bầu không khí tràn ngập tiếng rên rỉ và thở dốc, bên ngoài bầu trời đêm, ánh trăng dịu dàng soi rọi như bao bọc lấy đôi tình nhân.
Ở nhà họ Nam.
"Chát!"
Nam Xuyên lại bị một cái tát như trời giáng của Nam Vĩ vào mặt, ông ta chỉ vào mặt cô ta, quát.
"Tất cả là tại mày! Nếu như mày không hắt rượu vào người nó, thì có xảy ra cớ sự như ngày hôm nay không?!"
Nguyệt Mỹ vội vàng can ngăn ông ta.
"Vĩ, anh bình tĩnh lại đã...con bé không hề biết chuyện gì cả..."
"Nó không biết?!" Nam Vĩ hất tay bà ta ra, Nguyệt Mỹ lảo đảo, ông ta trợn mắt tiếp tục lớn tiếng.
"Còn cả bà nữa!"
"Nam Xuyên, lần trước mày đã nói Gia Kỳ không phải là con trai của Mộ Hàn, vậy thì tại sao hôm nay Nam Ngữ lại trở thành bạn gái của nó?!"
"Ba! Con không biết! Con cứ nghĩ Nam Ngữ chỉ là ả tình nhân được Mộ Hàn bao nuôi, làm sao mà con có thể ngờ con ả đó bỏ bùa mê thuốc lú, khiến Mộ Hàn công nhận ả là bạn gái của mình chứ!"
Nam Vĩ tức đến nỗi lồng ngực phập phồng không ngừng, hôm nay Nam Ngữ đã dằn mặt ông ta, muốn nhúng tay vào dự án đấu thầu.
Không! Ông ta không thể để con nhỏ đó đạt được mục đích!
"Ba! Ba đừng lo, con đã có cách rồi."
Nam Xuyên thì thầm vào tai ông ta, Nam Vĩ nghe xong nở nụ cười lạnh, nhưng ông ta vẫn không quên nhắc nhở cô ta.
"Nam Xuyên, đừng có mà làm hỏng chuyện đấy!"
Cô ta định rời đi thì ông ta nhắc thêm
"Đừng quên chuyện kết hôn với Phó Từ.
mau đi đăng kí với nó đi."
Nam Xuyên chỉ khẽ đáp "Vâng..." lúc đi ra khỏi cửa Nam gia, Nguyệt Mỹ chạy theo níu tay cô ta lại.
"Xuyên, mẹ có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy mẹ?"
Bà ta ngó nghiêng xung quanh, sau đó mới nói.
"Mẹ nghi ngờ....ba con có người phụ nữ khác."
"Thật sao?!"
"Đúng vậy, tài sản...ông ta còn không sang tên cho mẹ."
Vẻ mặt Nam Xuyên tối sầm, cô ta nói với Nguyệt Mỹ.
"Con biết rồi.
Mẹ đi vào đi, đừng tỏ thái độ gì cả."
Nguyệt Mỹ gật đầu, Nam Xuyên rời đi, trong lòng cô ta thầm phẫn nộ.
Nam Vĩ, ông định coi bọn tôi là con cờ của ông, sau đó hết giá trị thì vứt đi hay sao?!
Cô ta thầm nghĩ cách, sau đó gọi cho một tên thám tử.
nói.
"Tôi cần anh theo dõi một người."
Lúc này Mộ Hàn đưa Nam Ngữ về nhà, nhìn tòa nhà chung cư xập xệ.
anh nói.
"Anh sẽ sắp xếp cho em một căn hộ khác, nơi này thiếu an toàn, chất lượng kém quá."
"Không cần đâu."
Nam Ngữ xua tay, nhưng anh dịu dàng vuốt tóc cô.
"Bạn gái của Mộ Hàn này sao có thể ở một nơi như vậy."
Cô bỗng đỏ mặt, danh xưng bạn gái này cô vẫn chưa quen lắm.
Nam Ngữ bối rối mở cửa xuống xe.
"Em...em về đây."
Mộ Hàn cười cười nhìn cô đi lên tận nơi, vào nhà, anh mới rời đi..