Nguyệt Mỹ sững sờ, mở to mắt không thể tin nổi.
Nam Ngữ đứng bên cạnh Nam Vĩ, cong môi cười xinh đẹp, nói.
"Nguyệt Mỹ, bà không ngờ là sẽ có ngày này có đúng không?"
"Mày..."
Vẻ mặt bà ta xám ngắt, nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm ghét.
Nam Ngữ quay sang Nam Vĩ, khoác lấy cánh tay ông ta, cười nũng nịu nói.
"Ba, ba để cho bà ta ở lại đây...Ngữ Ngữ rất khó chịu..."
Nếu là năm xưa, mỗi lần cô gây chuyện thì đều nũng nịu ôm lấy ông ta, còn bây giờ thì Nam Ngữ chỉ giả vờ lợi dụng ông ta mà thôi.
"Được...được, ba lập tức đuổi bà ta đi."
Nam Vĩ xoa đầu cô, Nguyệt Mỹ vội vàng đứng dậy, không cam tâm nói.
"Vĩ, đừng như thế mà...anh đừng nghe lời nó, nó chỉ muốn lừa anh mà thôi!"
Ông ta nghe Nguyệt Mỹ nói thế, không những không lay chuyển, mà còn tức giận tát cho bà ta một cái.
"Câm miệng! Lừa sao? Nguyệt Mỹ, mấy năm nay ở bên cạnh tôi cô ăn sung mặc sướng, sau đó lại ở sau lưng tôi mà ăn nằm với thằng khác à?!"
"Đồ tiện nhân lăng loàn!"
Nam Vĩ lấy mấy tấm ảnh trong cặp táp ra, ném vào mặt bà ta, ông ta vừa điều tra ra được rồi, lúc biết sự thật này Nam Vĩ đã rất tức giận.
Nam Ngữ cũng ngạc nhiên không kém, không phải Nguyệt Mỹ năm xưa từng thề thốt rất yêu Nam Vĩ sao? Bây giờ lại muốn ở sau lưng ông ta vụng trộm...Thật là buồn cười!
Bắt gặp nụ cười trên môi Nam Ngữ, Nguyệt Mỹ như phát điên lao tới đánh cô nhưng cô đã tránh được, bà ta mất đà va phải cái bình hoa, tiếng thủy tinh vỡ tan, bà ta còn bị thương, ngồi bệt xuống đất.
Nam Xuyên vừa về tới Nam gia, định tìm Nam Vĩ nói chuyện nhưng chưa vào đến cửa đã nghe thấy âm thanh đổ vỡ.
Cô ta liền chạy vào, vừa nhìn thấy cảnh Nguyệt Mỹ ngã dưới đất đã chạy nhanh tới đỡ bà ta dậy, ánh mắt nhìn sang Nam Vĩ, đồng thời cũng nhìn thấy cả Nam Ngữ.
"Nam Ngữ! Tại sao mày lại ở đây?!"
Nam Ngữ bình thản, Nam Xuyên ngược lại tức giận phừng phừng, cô ta vừa bị đuổi khỏi Phó gia còn chưa đủ, bây giờ về Nam gia lại còn gặp con ả Nam Ngữ nữa hay sao!
"Xuyên...chính là con ả Nam Ngữ đã đẩy mẹ..."
Nguyệt Mỹ bấu lấy Nam Xuyên, khóc nức nở.
Nam Ngữ lạnh lùng cười khẩy, đúng là mẹ con giống y hệt nhau mà.
Đã thế thì cô cũng diễn kịch cùng bọn họ, xem ai sẽ thắng!
"Ba...Nam Xuyên thật hung dữ, con sợ quá..."
Nam Ngữ bấu vào tay Nam Vĩ, dùng chính chiêu trò của cô ta trước đây để bám lấy ông ta.
Nam Xuyên trợn trừng mắt.
"Mày dám ở đây ngông cuồng hả con nhỏ kia?! Còn đẩy mẹ tao ngã à!"
Cô ta toan lao tới giật tóc Nam Ngữ nhưng ngay lập tức bị Nam Vĩ cản lại.
"Đủ rồi Nam Xuyên!"
"Ba! Tại sao ba lại bênh vực nó?!"
"Đừng có gọi tao là ba nữa!"
Nam Vĩ cắt lời cô ta, Nam Xuyên chấn động.
"Tại sao.."
"Mày xem chuyện tốt mà mày làm đi! Mày đã bị đuổi khỏi Phó gia rồi có đúng không?! Từ giờ mày đừng có gọi tao là ba nữa! Thứ con gái hư hỏng!"
Nam Vĩ tiếp tục ném những bức ảnh cô ta ngủ với người đàn ông khác ra, lần đó chính vì để xóa clip cho Phó Từ nên cô ta mới phải làm thế.
"Ba...đây là gì? Ba theo dõi con sao?"
Nam Xuyên run rẩy nhặt những bức ảnh đó lên.
Nam Vĩ nhếch mép cười.
"Tao mà cần phải theo dõi mày à? Ông ta còn đưa cho tao xem đấy! Mày không biết thằng cha đó thích sưu tầm ảnh của phụ nữ hay sao?! Mày xem tao còn mặt mũi nào mà nhìn người khác?!!"
Lồng ngực cô ta phập phồng dữ dội, vẻ mặt trắng bệch, cô ta thanh minh nhưng Nam Vĩ lại chẳng buồn nghe.
"Ba! Đây không phải là con muốn! Là Phó Từ! Vì clip của anh ta phát tán lên mạng nên con mới phải ngủ với ông ta để xóa clip đó đi! Ba quên rồi hay sao? Chính là con ả Nam Ngữ đã tung clip đó lên để tống tiền chúng ta!"
Nam Ngữ khóc rưng rức, ấm ức nói.
"Nam Xuyên, tôi không ngờ cô ngậm máu phun người như thế, không phải là cô giả vờ để lấy tiền hay sao? Tôi không hề tống tiền cô, ba...con có Mộ Hàn bên cạnh, còn thiếu tiền hay sao?"
Nam Ngữ hướng tới Nam Vĩ, nói.
Còn ám chỉ cô có Mộ Hàn chống lưng.
Vừa nhắc tới Mộ Hàn, Nam Vĩ đã giáng cho Nam Xuyên một cái bạt tai khiến khuôn mặt của cô ta lệch hẳn sang một bên.
"Láo xược! Có phải mày âm mưu lấy tiền của tao hay không?! Nam Ngữ không phải là người làm chuyện đó!"
Nam Xuyên ôm lấy gò má đau rát, năm dấu tay hiện rõ trên mặt cô ta, bên môi còn bật máu, nhưng không phải là vì cái tát của ông ta, mà là vì cô ta đã quá tức giận mà cắn môi đến bật máu!
Rốt cuộc con ả Nam Ngữ đã cho ông ta uống bùa mê thuốc lú gì, mà khiến ông ta thay đổi một trăm tám mươi độ như thế?!
"Ba! Dù ba có tin con hay không.
Thì con cũng tuyệt đối không làm chuyện đó!"
Cô ta gằn giọng, nói.
Ánh mắt nhìn Nam Ngữ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nam Ngữ cười đến khuynh đảo, còn sợ tình thế không đủ loạn, tiếp tục lên tiếng.
"Ba...mau đuổi hai người bọn họ đi đi, người như bọn họ chỉ muốn lừa gạt ba thôi!"
"Mày ăn nói lung tung cái gì đó hả Nam Ngữ?!"
Lần này là Nguyệt Mỹ không nhịn nổi nữa, định lao tới nhưng bị ánh mắt của Nam Vĩ cảnh cáo, bà ta tức giận mà không làm được gì, bàn tay nắm chặt dưới gấu váy.
Nam Xuyên vẫn đang đợi Nam Vĩ trả lời, nhưng ông ta vừa cất lời, giống như sét đánh ngang tai.
"Mau rời khỏi đây đi.
Từ bây giờ các người không còn bất cứ liên quan gì tới Nam gia nữa!"
"Không...không thể nào...Vĩ, xin anh đừng làm thế mà, em sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu.
Xin anh đừng đuổi hai mẹ con em đi mà..."
Nguyệt Mỹ chấn động, khóc lóc van nài bám lấy gấu quần ông ta, nhục nhã cầu xin.
Nam Vĩ hừ lạnh, không chút thương tình, đá bà ta đi.
Nam Xuyên đứng yên như trời trồng, đột nhiên cô ta bật cười thật lớn, chỉ vào cô và Nam Vĩ.
"Hai người các người, được lắm..."
"Nam Vĩ, ông nói mẹ tôi ngoại tình, vậy còn ông thì sao? Ông nghĩ bản thân mình trong sạch lắm hay sao?! Xem mấy thứ dơ dáy bẩn thỉu của ông đi!"
Nam Xuyên ném lại mấy tấm ảnh mà cô ta nhờ thám tử điều tra ra được, không chỉ là một người, mà ông ta qua lại với rất nhiều người.
"Mày..."
"Sao? Ông tưởng chỉ có một mình ông biết thuê thám tử điều tra ra à? Mẹ con tôi nhẫn nhịn ông đủ rồi, nếu như mà ông đuổi mẹ tôi ra khỏi đây thì tôi sẽ tung mấy tấm ảnh này lên mạng, để xem lúc đó ông thực sự sẽ giấu mặt mũi của mình vào đâu!"
Cô ta giờ đây đã không còn gì để mất nữa rồi, Nam Ngữ đứng một bên nhướn mi, lại liếc sang sắc mặt trắng bệch của Nam Vĩ, xem ra lần này cô chưa thể đuổi thẳng hai mẹ con cô ta đi được rồi.
Nguyệt Mỹ cảm nhận ông ta đang lung lay, lập tức bám gấu quần ông ta khóc nức nở cầu xin.
Nam Xuyên cười khẩy nhìn Nam Ngữ, cô bước từng bước tới gần cô ta, dưới chân mảnh thủy tinh vỡ kêu lạo xạo.
"Nam Xuyên...cảm giác bị phản bội, cô thấy thế nào?"
Cô ta lừ mắt, hận không thể giết chết Nam Ngữ.
"Cô nghĩ tôi sẽ để yên sao? Tôi đã trở về Nam gia rồi, mẹ con cô sớm muộn cũng cuốn gói ra khỏi đây thôi...Nam Xuyên, cô mãi mãi cũng chỉ là cái bóng của tôi, là đứa con hoang!"
Nam Ngữ cố tình công kích cô ta, Nam Xuyên đúng là không nhịn được nữa, giơ tay lên tát cô, Nam Ngữ nhanh chóng lách người, cô ta mất đà ngã xuống, bàn tay chống đúng vào đống thủy tinh vỡ, cơn đau cùng mùi máu liền dội đến.
"Ba...con không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, con về đây."
Cô nói với Nam Vĩ, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Ông ta là con người chỉ xem trọng tiền bạc, nhất định sẽ không còn tin tưởng Nam Xuyên và Nguyệt Mỹ, sớm muộn bọn họ hết giá trị lợi dụng thì cũng bị ông ta đuổi đi mà thôi.
Mà cô, chỉ là làm cho thời điểm đó xảy ra sớm hơn mà thôi.
Nam Xuyên dõi ánh mắt theo hình bóng Nam Ngữ, đôi mắt ngập tràn căm hận tột cùng..