Thành phố Bắc Kinh có lẽ đẹp nhất là vào ban đêm,nhưng lòng người lại có đẹp như phố xa kia không?
Ở nơi thành phố nhộn nhịp này lại có một người đàn ông đang mải mê làm việc trên tầng cao ốc Kiều Thị lớn nhất thành phố Bắc Kinh nhưng người quản lí công ty lớn như vậy lại không hề bình thường.Đúng không sai sau cái gọi là " chủ tịch " kia thì anh còn được gọi là " lão đại " của bang Hắc Long một bang xã hội đen có tiếng ở khắp mọi nơi ai nghe đến cũng phải khiếp sợ, trong thân phận lão đại của bang anh tên là Kiều Tứ còn trên thân phận là chủ tịch Kiều thị thì anh tên là Kiều Trạch Dương.
Anh chính là người đàn ông mà người phụ nữ nào cũng muốn có được vì anh ta đẹp đến mức hoàn mĩ nhưng họ cũng rất sợ anh vì một khi chọc giận anh thì chỉ có con đường chết thôi.
Một người cao cao tại thượng như anh đến cả chính phủ còn phải kiêng dè anh mấy phần
"Reng.....reng......" tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch của căn phòng
" Alo,ông ngoại "
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của một người đàn ông già
" Cháu còn nhớ đến ông ngoại là ta sao? "
" Ông gọi cháu có chuyện gì sao ạ! " Với mấy lời hay trách mắng này của ông anh đã quen lắm rồi nên cũng không để ý
" Ngày mai về nhà chính ăn cơm ông có chuyện nói với cháu "
Kiều Trạch Dương thở dài rồi cũng vâng lời mà cúp máy.Anh nhìn ra cửa sổ giữa màn đêm bao trùm kia tâm tư của anh thật khó đoán.
Sáng hôm sau tại Kiều gia
Chiếc xe màu bạc của Kiều Trạch Dương chạy vào sân, có một người đàn ông già đang cung kính cúi chào anh đó là quản gia ở đây.Anh cất giọng chào hỏi ông
" Chào Chu quản gia "
Rồi anh tiến thẳng vô nhà căn nhà này đã lâu rồi anh cũng không về nhưng nó cũng chẳng có gì là thay đổi vẫn như xưa, thấy ông ngoại đang ngôi đọc sách anh tiến lại ngồi vào ghế
" Cháu mới về "
Ông Kiều nghe thấy tiếng của anh hạ kính xuống nhìn anh
" Thế nếu ta không gọi cháu về là cháu không về thăm ta hay sao? "
Anh kiêng dè rót trà cho ông,có lẽ một tổng tài lãnh khốc đứng trên vạn người như anh lại chẳng bao giờ nể ai nhưng đối với ông ngoại anh lại luôn cung kính và tôn trọng như vậy, anh cười nhẹ đáp lời ông
" Cháu cũng bận nhiều việc ở Kiều Thị ông đừng giận đợi sau này Kiều Thị có người tiếp quản cháu sẽ về phụng dưỡng ông "
Ông Kiều cũng chỉ biết nhìn anh mà thở dài
" Đợi tới lúc đó không biết ta còn sức hay không đấy "
Anh rót chén trà rồi đưa cho ông,nhìn quanh nhà một lát như đang tìm thứ gì đó
" Mà ông gọi cháu về có chuyện gì gấp sao? "
Ông Kiều giờ mới nhớ ra chuyện định nói với Kiều Trạch Dương, uống một hớp trà rồi ông nghiêm nghị nói
" Lúc trước mẹ con còn sống có nói với ta là con có một hôn ước với nhà họ Hạ, ta đã liên lạc hẹn gặp với nhà họ bàn chuyện rồi "
Ông Kiều lại nhìn vẻ mắt của Kiều Trạch Dương xem anh có biểu hiện gì
" Cháu cũng không còn nhỏ đâu nếu đã không tìm được cô nào xứng thì để ông tìm cho.
Bà Hạ là bạn thân khi xưa của mẹ cháu "
Anh không nói gì chỉ ngồi uống trà rồi nghe ông nói vì trước giờ đối với anh việc hôn nhân không quan trọng vì trong lòng anh luôn có bóng dáng của một cô gái
" Nếu đó là người mà mẹ cháu thích cháu sẽ làm theo ý bà ấy "
" Ông đã sắp xếp rồi mai sẽ qua gặp gia đình bà Hạ để bàn chuyện" ông Kiều hiểu anh là người như nào trước đấy anh là đứa trẻ rất hay cười hay nói nhưng từ khi mẹ anh mất anh đã trở lên ít cười kiệm lời hơn trước
______Hạ Gia______
Hai ông bà Hạ đang ngồi bàn bạc nói chuyện với nhau thì Hạ Tiêu Lạc về, về nhà cô mệt mỏi kiếm nước uống.
Ba cô thấy con gái về liền hỏi
" Hôm nay con không trực sao? "
" Con không ba với cả mai là chủ nhật nên con được nghỉ " cô uống được một ngụm thì dừng lại đáp lời ba mình
Ông bà Hạ nhìn nhau chần chừ không dám nói, Tiêu Lạc nhìn họ có vẻ lạ liền hỏi
" Hai người có chuyện gì sao? "
Ông Hạ không dám mở lời vì ông hiểu tính con gái mình mà đành để bà Hạ mở lời nói
" Con à, ờ.....lúc trước mẹ có một người bạn rất thân con cũng từng gặp bà ấy rồi " mẹ cô cười cười rồi nói tiếp
" Khi mà mẹ sinh con ra bà ấy nhìn thấy con liền rất thích con.
Bà ấy với mẹ đã hứa sau này sẽ cho con của bà ấy và con lấy nhau "
" Hôm qua, ông cụ Kiều có liên lạc với mẹ để bàn về chuyện kết hôn của hai đứa"
Bà định nói tiếp thì cô đã lên tiếng phản đối ngay
" Con không đồng ý đâu"
Bà Hạ nắm tay con gái với vẻ mặt đượm buồn
"Ba mẹ cũng không muốn ép con nhưng mà mẹ không thể thất hứa với người bạn góa cố của mẹ được, với ông cụ Kiều cũng già rồi ông ấy chỉ mong cháu trai mình sớm kết hôn để ổng yên tâm"
Cô rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ một lúc cô mới trả lời bà Hạ
" Ba mẹ con muốn suy nghĩ một chút "
" Được được nhưng mai gia đình mình phải gặp gia đình ông Kiều rồi mẹ mong con có câu trả lời sớm "
Tiêu Lạc với vẻ mặt ủ rũ mà đi thẳng lên lầu.
Pa mẹ cô hiểu ép con gái như thế là không đúng nhưng biết làm sao được.
________Hết chương _________
Mọi người thấy hay ủng hộ mình ra chương tiếp nhé.Cảm ơn mọi người.