Đến nửa đêm Kiều Trạch Dương mới lái xe về nhà lớn Kiều gia
Đã nửa đêm rồi đương nhiên sẽ không ai còn thức, anh lặng lẽ đi lên lầu hướng phòng mình mà đi.
Anh nhẹ nhàng mở cửa vào phòng trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ không quá sáng nhưng đủ để anh nhìn rõ thấy cô gái đang nằm trong chăn ấm kia.
Kiều Trạch Dương đi đến tủ lấy bộ quần áo thoải mái ra đi tắm.
Khoảng phút sau anh đã trở ra nhẹ nhàng leo lên giường ôm cô
Cảm nhận có người đang ôm mình nhưng cũng vì ngửi được mùi hương quen thuộc của ai đó cô quay lại vòng tay ôm anh.
Kiều Trạch Dương đưa tay vuốt ve một bên khuôn mặt cô rồi dần di chuyển xuống cổ, vai sau đó...anh cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô
"Á..."
Bị anh cắn cô liền tỉnh đưa tay đẩy mặt anh ra rồi sờ lên cổ mình
"Anh tuổi cẩu à?"
"Cắn cho em nhớ em chỉ là của một mình Kiều Trạch Dương anh thôi"
Hạ Tiêu Lạc khó hiểu nhìn anh
"Cái tên hôm nay đứng nói chuyện với em, em và hắn có quan hệ gì?"
"A người anh nói anh Đằng á"
Anh lạnh nhạt nói "Gọi nhau thân mật nhỉ"
"Không có anh đừng hiểu lầm anh ấy chỉ là học trưởng cũ của em thôi.
Bọn em không có gì cả"
Anh biểu cảm giận dỗi không nói gì, nhưng biểu cảm của anh cho cô thấy là anh đang ghen.
Cô rất thích biểu cảm này của liền cố ý chêu
"Anh ghen sao?"
"Hử, ghen sao.
Ghen thì nhận có gì mà dấu"
Kiều Trạch Dương tức tối không nói gì cúi xuống hôn lên cái miệng đang dám chêu anh.
Rồi dùng lưỡi tách môi cô ra đưa lưỡi vào trong tận tình hấp thụ mật dịch của cô
Hạ Tiêu Lạc cảm nhận được từ miệng có mùi rượu, cô đưa tay đẩy anh ra nhưng không được.
Tay anh chuyển xuống bên ngực cách lớp váy ngủ mỏng mà xoa nắn
"Ưm..."
Tiếng rên yêu kiều của cô làm thú tính trong anh càng mạnh mẽ.
Anh cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa nhỏ hồng hồng của cô tay kia xoa nắn một bên còn lại
Chiếc váy ngủ bị anh tháo ra quăng xuống sàn nhà cả quần áo của bản thân anh cũng quăng chúng không thương tiếc.
Cánh tay anh di chuyển xuống eo rồi vòng qua bụng cô khẽ nâng, khiến cho cái mông kề sát chặt chẽ với phần bụng dưới của anh, nhanh chóng xâm nhập vào
Nơi đó của cô vẫn như lần đầu kẹp chặt chẽ, cứ như muốn nuốt chửng lấy anh.
"Bà xã em muốn kẹp chết chồng em đấy à"
"Anh...Ah...ưm..."
Anh trườn lên hôn cô, thân dưới vẫn không ngừng luận động.
Anh làm đến khi cô mệt nhoài mới dừng lại nhìn, còn cô thì đã ngủ từ bao giờ rồi.
Kiều Trạch Dương cười khổ rồi bế cô đi vào phòng tắm.
Anh tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi bế cô ra ngoài đặt lên giường còn mình cũng nằm xuống ôm cô mà ngủ.
...
Hạ Tiêu Lạc khẽ nhúc nhích nhưng hình như có gì đó đè trên bụng cô.
Cô dụi mắt nhìn thì ra là tay của anh quay sang nhìn cô chỉ muốn băm chết cái tên này.
Người gì đâu mà nhiều sức lực
Cô xoay người ghé sát vào tai anh
"Dương bảo bối, Dương bảo bối, Dương bảo bối"
"Đừng nhiễu"
Cô thích thú lại chêu "Ông xã ông xã ông xã"
"Có vẻ như vợ anh còn nhiều sức hay là chúng ta làm thêm"
Cô sợ xanh mặt liền nằm xích ra
"Không em...em không nhiễu anh nữa anh ngủ tiếp đi"
Nói rồi cô liền chạy thẳng vào phòng tắm chỉ sợ ở lại thêm giây phút nào là anh sẽ lại lên cơn ăn cô nữa mất.
Một lúc sau cô đi xuống nhà nhưng không thấy ông ngoại đâu hỏi má Trương mới biết ông đang ngoài sân vườn.
Cô ra thì ông đang chơi cờ với Chu quản gia
"Ông ngoại, bác Chu buổi sáng vui vẻ"
Thấy cháu dâu tới ông ngoại Kiều vui vẻ
"Cháu dâu dậy rồi à.
Ngủ ngon chứ cháu?
"Dạ được ạ"
Cô ngồi xuống bên cạnh xem hai người chơi.
"Lão Chu tay nghề cao rồi đấy"
"Không dám không dám"
Đúng kiểu đây là đôi bạn già đây mà.
Cô nghĩ thầm rồi cười
"Trạch Dương còn ngủ sao?"
"À vâng"
"Tưởng làm việc quên đường về nhà rồi"
Cô cười trừ không đáp gì
"Cháu đi xem xung quanh ông với bác Chu chơi đi ạ"
"Ừ cứ thoải mái nhé"
"Dạ vâng"
Rồi cô đứng dậy đi xem xung quanh vườn.
Cũng không có gì đặc biệt chỉ là có rất nhiều loại cây khác nhau vì ông ngoại Kiều vốn là một người thích cây cảnh.
Nhưng ở khu phía tây cách đó không xa có một khoảng đất được trồng toàn hoa nhài đây chẳng phải loài hoa mà mẹ thích sao?
Đi được một nửa sân cô đã thấy mỏi chân rồi, cô đành lại ngồi xem ông đánh cờ thì hơn.
"Ta biết cháu sẽ không xem hết nổi chỗ này đâu"
"Kiều gia lớn quá cháu đi rất mỏi chân"
Haha ông ngoại cười lớn
"Vậy thì thôi không phải đi, ngồi đây với ông là được rồi"
Cô gật đầu cười đáp "Vâng"
Má Trương từ trong nhà bê ra một khay có bánh và có nước ép cam.
Cô đứng lên đỡ giúp má, má nhìn cô cười
"Thằng nhóc Trạch Dương vẫn chưa dậy sao"
"Ông ngoại đang tìm cháu sao?"
Anh từ đâu lù lù xuất hiện đến ngồi kế bên cô
Ông liếc nhìn anh rồi lại chăm chú vào bàn cờ
"Coi bộ ta sắp quên mất mình có cháu trai rồi đấy"
"Ông lại nói thế không sợ cháu ông buồn sao?"
Haha ông lại cười lớn nói "Ông nghĩ cháu ông không có cảm xúc cơ"
Anh bất mãn nhìn ông rồi lại nhìn cô để lấy sự thương cảm từ vợ
Ông hơi ngẩng liếc nhìn anh lúc này anh và cô đang nhìn nhau say đắm.
Ông khẽ cười
"Ngồi vào đi xem lâu ngày tay nghề cháu thế nào? Có quá nổi lão già như ta không?"
"Được thôi"
Chu quản gia đứng dậy qua bên kia ngồi nhường chỗ cho anh.
"Ông cược với cháu không?"
Ông ngoại Kiều thích thú nhìn anh
"Cược? Được cháu muốn cược gì?"
"Nếu cháu thắng cháu xin việc gì ông cũng phải cho cháu"
"Còn nếu cháu thua tùy ông xử lý"
Ông ngoại Kiều cười to chỉ chỉ vào anh
"Được được nói là giữ lời"
_____Hết chương _____.