Sau khi cô về nhà thấy má Trương cũng sách rất nhiều thứ đến.
Hỏi thì mới biết là ông ngoại gửi đồ bổ sang cho cô
Anh lo lắng cho cô đã gọi người đến thay đổi hết thảm nhà trống trơn còn bọc các cạnh bàn lại sợ cô đi lỡ va chúng.
Kiều Trạch Dương xử lý công việc đến chiều mới xong.
Anh qua phòng thì không thấy cô mới đi xuống nhà thì cô đang ngồi ăn trái cây xem tivi.
Anh đi lại ngồi xuống vòng tay ôm lấy eo cô giọng dịu dàng hỏi
"Không ngủ sao?"
Miệng vẫn còn nhai miếng dâu nên trả lời không được lưu loát cho lắm
"Ư...hông"
Cô lấy một quả đút cho anh anh không từ chối há miệng ăn
"Mai em có đi làm không? Nếu chưa khoẻ có thể không đi anh giúp em xin phép nghỉ"
"Không được em vẫn đi làm.
Chỉ khi nào tới lúc sắp sinh thì bệnh viện sẽ cho em nghỉ trước tháng"
Anh nhẹ xoa bụng cô nói
"Anh sợ em vất vả, nếu mệt phải nói anh biết nghe chưa"
Cô gật đầu "Ừm" một cái rồi lại chăm chú vào tivi, chỉ có mình anh bị xem như thừa thải đành ngôi xem cùng cô nhưng thật ra anh không hứng thú gì với mấy cái phim này.
...
Hôm sau vẫn như mọi khi anh đợi cô ăn sáng xong thì đưa cô đến bệnh viện rồi mới tới công ty.
Kiều thị
Kiều Trạch Dương đang ngồi làm việc đột nhiên màn hình bị sập tối đen lại.
Anh có chút bất ngờ vì tình trạng này chưa xảy ra với anh bao giờ.
Anh gọi trợ lý Bân vào hỏi
"Tổng tài"
"Có chuyện gì rồi"
"Phần mềm của công ty bị kẻ lạ xâm nhập.
Các bộ phận an ninh đang làm việc ạ"
"Đi xuống đó xem"
Anh cùng trợ lí Bân sải bước xuống khu vực an ninh cũng là nơi đầu não của công ty nắm giữ mọi thông tin mật của công ty.
Mọi người thấy anh đến đều đồng thanh chào
"Chủ tịch"
Anh chỉ gật đầu ý chào lại mọi người rồi nhìn vào màn hình máy tính nơi mọi người đang làm việc.
Tất cả mọi người chú tâm xử lý
Anh quay lại nhìn trợ lí Bân nói
"Gọi Giang Lập Thành đến đây"
Trợ lí Bân nghe lệnh rồi đi ngay
phút sau Giang Lập Thành cũng đã có mặt ở đây
"Chuyện gì vậy?"
Anh không đáp chỉ quay lại nhìn vào màn hình máy tính, Giang Lập Thành cũng hiểu ra vấn đề
"Lại kẻ nào không biết trân trọng mạng sống thế"
Một trong số nhân viên đó lên tiếng
"Chủ tịch đã xử lí xong"
Anh gật đầu nói "Trợ lí Bân điều tra xem là kẻ nào"
"Vâng"
Ổn định rồi anh mới cùng Giang Lập Thành trở lại phòng làm việc nói chuyện chờ xem là kẻ nào lại gan to dám xâm nhập vào công ty anh đòi ăn trộm thông tin mật
Vào phòng anh ngồi vào bàn làm việc kiểm tra lại máy tính, Giang Lập Thành cũng ngồi đối diện với anh
"Cậu nghĩ là ai?"
"Là ai cũng được nhưng kẻ đó là đang tìm đường chết"
Rồi anh lại nói thêm "Kẻ đó cũng thật có bản lĩnh"
Một lát sau trợ lí Bân đi vào báo cáo kết quả
"Tổng tài đã điều tra...!là do Lục thị làm"
Giang Lập Thành nghe kết quả có chút bất ngờ nhưng anh thì không mấy bất ngờ lắm.
Thương trường như chiến trường kẻ nào biết chơi xấu thì kẻ đó là người thắng thôi không gì ngạc nhiên cả
Kiều Trạch Dương xoay ghế lại nhìn ra ngoài trời qua cửa kính
"Cậu ta đã bắt đầu ra tay rồi.
Thật muốn xem cậu ta còn thủ đoạn gì đấy"
Nói rồi anh nở ra một nụ cười quỷ dị khó ai đoán được sắp tới anh sẽ làm gì.
Giang Lập Thành có chút không hiểu hỏi anh
"Cậu biết chủ tịch mới của Lục thị sao?"
"Đã từng gặp qua.
Cậu ta là bạn của vợ tôi"
A thì ra là cậu bạn mình đang ghen đây mà.
Thôi rồi phải cầu cho tên kia hãy bình an thôi.
Giang Lập Thành chỉ dám cười thầm chứ cười ra mặt chỉ sợ tên này lại đuổi việc mình mất.
Lục Thị
Lục Tư Đằng vắt chéo chân nhìn vào màn hình máy tính
"Kiều Trạch Dương cứ chờ đi tôi nhất định sẽ không thua anh đâu"
Tên thư kí bên cạnh là thư kí trước đã từng làm việc cho ba của hắn.
Biết hắn là người đã xâm nhập vô phần mềm của Kiều Thị anh có chút lo lắng
"Ông chủ sẽ không cho cậu làm vậy đâu.
Cậu có nghĩ đến hậu quả của việc động vào Kiều thị chưa?"
"Tôi làm việc còn cần chú quản"
Anh ngước lên liếc ông ta
"Tôi giữ chú lại là coi trọng chú, chú phải nhớ là hiện giờ chú là đang làm việc cho ai.
Bây giờ ba tôi cũng đã không còn làm việc rồi việc của công ty tốt nhất chú không nên nói với ba tôi"
Ông ta không dám nói gì chỉ im lặng mà nghe theo.
Không thấy ông ta nói gì anh lại nói thêm
"Chú nghe rõ những lời tôi nói chứ chú Hà"
"Tôi đã hiểu"
Anh rất hài lòng với câu trả lời của ông ta cũng không nói gì thêm rồi cho ông ta ra ngoài làm việc.
Đợi ông ta ra ngoài anh mới lẩm bẩm
"Đúng là lão già nhiều chuyện"
Rồi anh ta lại tiếp tục làm việc của mình trên môi vẫn nở ra nụ cười đắc ý.
__Hết chương __.