Anh và cô vừa đi thì Hứa Tư Vũ cũng đi về không nán lại lâu
Vừa vào nhà Hứa Tư Vũ đã gặp ba mình đang ngồi trên sofa anh đi lại hỏi
"Mẹ không ở nhà à ba"
"Mẹ con đi ra ngoài rồi"
"Dạo này con có gặp anh con không?"
Anh gật đầu đáp "Dạ có"
"Ba...ba cứ làm mọi việc ba muốn con sẽ luôn ủng hộ ba"
Ông nhìn con trai mình trong cái nhà thật may vẫn còn có anh luôn đứng về phía ông.
Ông mỉm cười nhìn con trai mình.
_____
Kiều Trạch Dương tan làm cũng đã tối anh lái xe đến căn cứ của bang Hắc Long.
Bên ngoài căn cứ như một căn nhà bình thường nhưng đâu ai biết bên trong nó có những gì.
Cả bên trong tối om chỉ có những ánh đèn lập loè.
Xung quanh nhà đều là những người mặc đồ đen canh gác.
Vào bên trong cũng vẫn có người canh giữ
Kiều Trạch Dương đi vào theo sau là A Hổ, anh đi vào căn phòng an vị lên chiếc ghế to.
Trong phòng chỉ có đúng hai bóng đèn nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ.
A Minh từ bên ngoài đưa một người đàn bà trung niên vào.
Kiều Trạch Dương nhìn chăm chăm vào bà ta, bà ta cũng ngước lên nhìn anh
"Cậu là ai?"
"Lưu Mẫn Hoa"
Nghe anh gọi tên thật của mình bà ta lo sợ cúi xuống không dám nhìn thẳng vào anh nữa
"Sao? Lo sao hay sợ?"
"Cậu cậu tìm nhầm người rồi"
Trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị của anh.
Bà ta nói nghe thật nực cười lại nghi ngờ trình độ của anh
"Hư...Tôi tìm nhầm người"
"Lưu Mẫn Hoa hai mươi năm trước đã thay tên đổi họ chốn về Giang Châu sinh sống.
Bà...nói xem...tôi có nói sai chỗ nào không?"
Bà ta câm nín không thể phản bác lại được gì liền hỏi ngược lại anh
"Cậu là người của Liễu Tuyết Lệ phái tới để giết tôi sao?"
"Tôi sẽ không giết bà nếu bà nói rõ chuyện năm xưa những gì bà đã thấy và nghe được"
"Nói dối.
Ai sẽ tin cậu là không giết tôi"
"Vậy bà biết tôi là ai không?"
Bà ta nhìn thẳng vào cậu nhưng không nhìn được rõ mặt cậu liền hỏi
"Cậu là ai?"
"Kiều Trạch Dương"
"Kiều..."
Bà ta nghe đến tên anh có phần bất ngờ không lẽ cậu là con riêng của ông chủ Hứa nghĩ rồi bà cố mở to mặt nhìn vào anh
"Cậu là con trai riêng của Hứa Nam Sơn"
"Phải là tôi"
Thật không ngờ cậu lại còn sống cứ nghĩ là Liễu Tuyết Lệ đã cho người giết cậu từ năm xưa rồi
"Cậu thật may mắn hơn mẹ cậu"
Nói đến đây anh có vài phần hơi kích động xông tới giữ chặt hai vai bà ta hỏi
"Bà nói đi mẹ tôi là do ai giết"
"Liễu Tuyết Lệ là người giết mẹ cậu"
Kiều Trạch Dương nghe xong dần thả hai tay ra lùi lại phía sau.
Mặt anh đầy sát khí thật chỉ muốn đến giết chết Liễu Tuyết Lệ
Bà ta kể lại mọi chuyện năm xưa đã nghe và thấy
" năm trước, Liễu Tuyết Lệ đã nghi ngờ Hứa Nam Sơn thay đổi bà ta đã cho người theo dõi ông.
Mới phát hiện ngày nào ông ấy cũng mua đồ đến cho cậu và cô Kiều.
Bà ấy vẫn luôn hận cô Kiều sau bao năm bà ấy vẫn không thay thế được vị trí của cô ấy trong tim ông chủ"
Anh đã sắp không giữ được bình tĩnh cả người toả ra sát khí
"Tôi sợ bà ta bị lòng ghen tuông che mờ mắt nên đêm đó đã đến gặp cô Kiều để nói với cô ấy mọi việc khuyên cô ấy mau dẫn con trai mình rời đi nhanh.
Thật không ngờ lại đến muộn"
Nói đến đây bà ta lộ vẻ hối hận rồi lại kể tiếp
"Đêm đó tôi vừa đến thì tôi đã thấy bà ta tôi liền nấp vào một gốc cây.
Bà ta từ phía sau chạy xe với tốc đồ cao lao tới chỗ cô Kiều.
Cô Kiều vì bất ngờ không kịp tránh đã..."
Mười mấy năm nay năm nào bà cũng mơ đến chuyện năm đó khiến đêm nào bà cũng ngủ không yên giấc có vẻ như tội lỗi năm đó của bà cũng là đã tiếp tay cho Liễu Tuyết Lệ hại chết mẹ anh
"Sau khi bà ta tông cô Kiều bà ta đã xuống xem cô ấy còn sống hay không.
Lúc đó cô Kiều vẫn còn thở vẫn có thể cứu nhưng bà ta sợ nếu cô ấy còn sống bà ta sẽ bị cảnh sát bắt vì thế bà ta đã cầm cục đá ở bên đường mà đập thẳng vào đầu cô Kiều khiến cô ấy vì mất máu mà chết.
Sau khi thấy cô ấy không còn thở bà ta mới bỏ đi"
A Minh A Hổ ở đây nghe cũng cảm thấy thương tâm cho phu nhân.
Thật không ngờ chỉ vì lòng ghen tuông mà bà ta lại ra tay độc ác như vậy đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà.
Còn anh nghe đến đây không còn giữ được bình tĩnh nữa anh lao đến giữ chặt hai vai bà mà hét
"Tại sao...tại sao bà không ra giúp mẹ tôi tại sao"
Bà ta chắp tay không ngừng xin lỗi anh
"Xin lỗi tôi tôi xin lỗi.
Nếu năm xưa tôi không sợ chết có lẽ cô Kiều cũng không như thế"
"Tại sao chứ"
Bà ta chắp tay dập đầu xin lỗi anh liên tục.
Kiều Trạch Dương không nói gì nữa đứng dậy ra ngoài.
___Hết chương ___.