Hôm nay đã ngày Kiều Trạch Dương bị bắt
Thường ngày cô vẫn cùng Giang Lập Thành quản lí công ty mới đầu không hiểu gì đều là Giang Lập Thành giúp đỡ hướng dẫn cho cô.
Kể từ ngày cô thay anh điều hành công ty A Hổ và Anita ngày nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cho cô
Tan làm Hạ Tiêu Lạc cùng Anita ra cổng lớn xe A Hổ đã đứng chờ.
Vừa ngồi vào xe thì chuông điện thoại cô reo lên nhìn tên người gọi cô có chút do dự Anita bên cạnh cũng thấy bảo cô mau nghe máy
“Dì cứ nghe máy đi”
Cô nhìn Anita rồi ấn nghe
“Alo”
“Anh muốn gặp em”
Lục Tư Đằng đang ở Lục thị nghĩ hôm nay đã ngày không thấy cô liên lạc trả lời anh nên anh chủ động gọi cho cô để biết đáp án dù đáp án là gì cố có theo anh hay không anh cũng phải đưa cô theo
“Chuyện lần trước anh nói hôm nay anh muốn nghe câu trả lời”
“Được”
Anita đợi cô cúp máy lo lắng quay qua
"Dì không được
Nhỡ có chuyện gì chú sẽ giết cháu đấy"
“Đừng lo anh ta không làm gì dì đâu”
Lục Tư Đằng hẹn gặp cô ở một quán cà phê Anita và A Hổ theo cô bước xuống xe.
Anh chọn chỗ ngồi ngoài quán
Cô đưa mắt nhìn anh rồi quay lại
“Hai người ở đây đi”
Anita không đồng ý định lên tiếng muốn theo cô vào liền bị A Hổ kéo tay lại để Hạ Tiêu Lạc đến đó.
Anita khó hiểu quay lại nhìn A Hổ
“Này anh cản tôi làm gì chứ?”
“Cô đừng có nhiều chuyện”
Cô tức tối quay qua lườm A Hổ một cái
Thấy Hạ Tiêu Lạc đi đến anh ta mỉm cười kéo ghế cho cô ngồi rồi mới trở về chỗ ngồi
“Em uống gì?”
Hạ Tiêu Lạc không nhìn anh ta lạnh lùng đáp
"Tôi không uống
Có gì thì anh nói đi"
"Tiêu Lạc em đi theo anh
Chắc chắn em sẽ hạnh phúc ở cạnh hắn em chỉ có nguy hiểm thôi"
Cô nhếch môi nhìn anh ta bằng anh mắt ghét bỏ
“Anh Lục tôi không nhầm nguy hiểm của tôi là anh đấy chứ”
“Không ý anh là Liễu Tuyết Lệ bà ta chắc chắn sẽ tìm đến Kiều Trạch Dương”
Cô đứng bật dậy nhìn anh thật sự bây giờ cô cảm thấy ghê tởm người đàn ông.
Anh ta diễn kịch quả là giỏi anh ta với Liễu Tuyết Lệ là người chung một thuyền cơ mà
"Chẳng phải anh là người giúp bà ta thoát ra ngoài sao
Sao bây giờ anh nói như là anh không biết gì vậy"
Lục Tư Đằng có chút bất ngờ nheo mắt nhìn cô anh không ngờ cô lại biết nhiều như vậy.
Nếu đã vậy anh không cần gì phải giả vờ nữa
“Em nên biết dù anh có làm gì anh cũng sẽ không làm hại em”
Anh ta có chút tức giận nắm lấy hai cánh tay cô kéo lại phía anh ta
“Anh là thật lòng yêu em mà”
“Anh buông ra anh làm tôi đau đó”
Lúc này hắn mới để ý là hắn hơi nóng nảy vội thả cô ra
“Anh dừng lại đi đừng sai càng thêm sai”
Tự nhiên anh nở một nụ cười đáng sợ nhìn cô
“Từ khi thấy em và nó ở bệnh viện tôi đã không thể dừng lại được suy nghĩ của mình rồi”
Hắn đột nhiên đi đến ôm lấy bả vai cô kéo đi
“Nếu em không tự nguyện thì đừng trách tôi”
“A…anh buông tôi ra”
“Đi theo anh”
“Không buông tôi ra”
Anita và A Hổ ở đằng xa giật mình vội chạy đến.
Chỉ thấy A Hổ nhanh như chớp cho anh ta một đạp vào bụng Anita vội đỡ lấy cô
Hạ Tiêu Lạc có chút sợ hãi không ngờ giữa đám đông anh ta có thể dở trò với cô như vậy không có A Hổ không biết cô phải làm sao
Anh ta sau khi bị A Hổ đá nằm lăn lóc đó ôm bụng, lúc sau anh ta lồm chồm đứng lên có phần siêu vẹo
“Em chờ đi anh chắc chắn sẽ đưa em đi”
Nói rồi hắn bỏ đi còn Hạ Tiêu Lạc có phần run rẩy được Anita đỡ vào xe ngồi đưa cô về Kiều gia
Vào đến nhà thấy sắc mặt của cô không được tôi ông ngoài Kiều lo lắng quay sang hỏi Anita.
Anita liền tường thuật lại mọi chuyện cho ông ngoài Kiều nghe
Ông ngoại Kiều tức giận đập chiếc gậy chống xuống nền nhà
"Đúng là làm bừa
Hắn ta bây giờ thật quá đáng"
Sau đó ông ngoại Kiều ra lệnh A Hổ cho người bảo vệ nghiêm ngặt ngoài nhà hơn
Lục Tư Đằng bây giờ như con hổ đói bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn.