Dư Nhất Minh nhìn Lâm Như chằm chằm, dù cô ta giấu đi cảm xúc rất nhanh, nhưng cũng không thoát khỏi việc cô ta bắt đầu sợ hãi rồi.
Người của Tần Môn ai cũng đều trả qua gian nan khổ cực mới được như thế này, không phải thu thập đàn em theo kiểu tép riu của Thiên Long đâu, người Tần Môn đều thông thạo tất cả loại súng.
Từ Hàn Vũ trông vô cùng bình thản, anh rít một hơi điếu thuốc phả thẳng vào mặt Lâm Như rồi nhẹ nhàng nói “ Tôi cho cô giây, mang Gia Uyên ra đây nếu không tôi cá với cô sau giây đó người của cô sẽ không còn bất kỳ người nào ” ánh mắt anh dần trở nên nham hiểm.
“ Từ Thiếu anh doạ tôi sao? ” Lâm Như đơ người nhếch mép, giấu đi sự sợ hãi của mình, cô ta là sợ Tống Thanh sẽ đá cô ta, sợ hắn ta lại dùng cực hình với cô ta.
“ Tôi doạ á? Tôi nói được làm được đó.
Dù sao ở đây cũng đâu có nhiều người đâu nhỉ? Tất cả đều ở bến cảng với họ Tống rồi mà ” Từ Hàn Vũ bật cười nhìn cô ta.
“ ....!” Giọng của Từ Hàn Vũ nhanh chóng vang lên, anh không còn kiên nhẫn, bọn anh còn phải đến chổ Tần Gia Hào nữa không thể ở đây dây dưa đâu.
Từ Hàn Vũ vừa điếm, mỗi một số anh đọc lên thì người bên cạnh của Lâm Như sẽ nằm xuống một người, đến giây thứ đã có người gục rồi.
Bọn người của Thiên Long đều là những tên côn đồ đầu đường xó chợ là nhiều, chỉ nhìn cảnh trước mắt thôi đã bắt đầu cảm thấy hãi rồi.
Dư Nhất Minh mỉm cười thông thả.
Lâm Như lúc này mới lên lên tiếng cắt ngang tiếng đếm của Hàn Vũ “ Được rồi! Mang nó ra đây ”.
Thuộc hạ cua cô ta sợ hãi chạy vào bên trong mang Mạc Gia Uyên ra, cô bây giờ ý thức vô cùng mơ hồ được bọn chúng mang khỏi căn phòng ẩm thấp đó.
Trong đầu cô chỉ mong Tần Gia Hào đừng gặp chuyện.
Dư Nhất Minh lấy ra chiếc điện thoại, anh bấm bấm cái gì đấy sau đó liền cầm trong tay một cách vô cùng tự nhiên.
Mạc Gia Uyên được mang ra, khoé miệng của cô vẫn còn vệt máu đọng lại, gương mặt cũng có những vết bầm nhỏ.
“ Mang chị dâu các cậu sang đây đi ” Dư Nhất Minh lên tiếng.
Lâm Như lúc này rơi vào thế bị động, chỉ biết đưa người, hiên tại bên cạnh còn chẳng có nổi người thì làm sau đấu lại bọn họ mấy chục người chứ.
Cô ta trơ mắt nhìn thuộc hạ của Tần Môn mang Gia Uyên về bên cạnh.
“ Những người ở đây, ai muốn giữ mạng thì tôi cho phút quyết định rời khỏi đây đấy ” Từ Hàn Vũ lạnh lẽo nói.
Từ người một cúi đầu, lén nhìn Lâm Như rồi tiến đến chổ thuộc hạ của Tần Môn ngoan ngoãn mà đầu hàng.
Lâm Như trố mắt nhìn, cô vừa cứu họ bây giờ họ đã bán đứng cô rồi?
“ Lâm Đại Tiểu Thư! Cô không cần tức giận, cái này cho cô, cô tự mà xem ” Dư Nhất Minh quăn cho Lâm Như cái điện thoại, trên đó có toàn bộ video mà Dư Nhất Minh tìm được.
Lâm Như nghi ngờ cầm lấy, chậm rãi lật màng hình lại, trên đó hiện lên cảnh Tống Thanh cùng người khác lên giường, còn mắng nhiết Lâm Như là ngu ngốc nữa.
Đoạn video thứ hai chính là chính miệng Tống Thanh nói g.i.e.t mẹ cô.
Hắn ta muốn cô hận thù, muốn cô câm hận Mạc Gia Uyên và cả Tần Gia vì hiểu lầm g.i.e.t mẹ sao? Lâm Như tay chân rung rẩy không muốn tin, tại sao? Chẳng phải cô ta hết lòng hết dạ với hắn rồi sao? Sao hắn lại đối với cô ta thế này chứ.
“ Aaaaaaa ” Lâm Như hét lên một tiếng, tại sao chứ, cô ta giúp ngươi đã hại mẹ mình, tại sao lại thế này chứ, mẹ cô....mẹ cô là do Tống Thanh hại sao? Sao cô lại ngu ngốc thế này.
Lâm Như thất thần trước sự thật mà mình biết, nếu anh ta không đưa điện thoại này cho cô có lẽ mãi mãi cô vẫn còn tin lấy Tống Thanh mãi mãi bị hắn ta xem là con ngốc.
“ Các người mang chị ấy đi đi! ” cô ta giọng mang đầy sự mệt mỏi nói, số cô ta cuối cùng vẫn là số khổ, mãi mãi cũng không sánh được với Mạc Gia Uyên.
Dư Nhất Minh và Từ Hàn Vũ cũng không có nhiều thời gian nữa, hai người quay lưng lại bỏ đi.
Tiếng súng vang lên, hai người nhìn nhau chỉ biết thở dài một cái không quay đầu lại mà hướng đến những chiếc xe bên ngoài.
Lâm Như không chịu được sự thật, cũng không chấp nhận chuyện người mình yêu lừa dối, cô ta dùng chính khẩu súng theo cô ta cực khổ tập luyện mấy năm chỉa thẳng vào đầu rồi bóp cò không một chút do dự .
Dư Nhất Minh bế Mạc Gia Uyên trên tay, anh để Từ Hàn Vũ đến đó trước, anh mang cô đến bệnh viện đã, thương tích đầy người thế này không thể đến bến cảng được nữa đâu.
Mạc Gia Uyên trong vòng tay Dư Nhất Minh, bàn tay yếu ớt của cô nắn lấy áo anh lay lay, môi mấp máy nói “ Anh...!Nhất Minh....!Đưa em...đưa em đi gặp Tiểu Hào, anh mau đưa em đến đó đi, em không sao đâu.....!Tiểu Hào...Tiểu Hào sẽ gặp nguy hiểm nếu bước vào đó ”.
Nước mắt cô chậm rãi rơi ra, cô không muốn Tần Gia Hào xảy ra chuyện, nếu anh ấy đến đó chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cô không dám nghĩ đến trường hợp xấu hơn xảy ra.
“ Không được! Em bị thương rồi chúng ta đến bệnh viện, cậu ta không sao đâu yên tâm nhé ” Dư Nhất Minh kiên quyết không đồng ý với cô, nếu mang cô đến đó có khi lại còn nguy hiểm hơn.
Mạc Gia Uyên kích động lắc đầu “ Không được....!Đưa em...đưa em đến đó đi, nếu anh không đi được thì dừng xe em tự đến đó, em không muốn Tiểu Hào xảy ra chuyện, xem như em cầu xin anh ” nhìn vào đôi mắt cô hiện lên biết bao sự lo lắng bất an tột độ.
Dư Nhất Minh im lặng không đáp.
Cánh tay cô đột nhiên hướng đến cửa xe.
Mạc Gia Uyên không khuyên được Dư Nhất Minh thì cô cũng phải đến đó, Tiểu Hào của cô anh không được có chuyện.
Dư Nhất Minh hoảng hốt chụp lấy cánh tay Mạc Gia Uyên lại.
“ Quay xe đến bến cảng ” Anh quát lên, Mạc Gia Uyên thật sự em ấy muốn làm liều nếu anh còn không đến thì chắc chắn cô dù có phải nhảy xuống xe cũng sẽ nhảy.
Nghe Nhất Minh nói cô lúc này mới không kích động phản bác nữa..