Tần Gia Hào vì đi công tác đến tận một tháng, nên không đến thăm cô, nhưng trái với dự kiến của bác sĩ cô lại có thể tỉnh sớm hơn dự kiến
Anh vừa đi công tác hai tuần thì bây giờ cô đã tỉnh rồi, chỉ là đầu vẫn còn đau.
Vừa mở mắt ra mùi khử trùng đã xộc vào mũi đầy khó chịu, hôm nay Nhất Minh đến thăm cô
Vừa vào đã thấy cô ngồi dựa vào thành giường nhìn đi đâu, Nhất Minh mừng rỡ nhanh chân đi lại chổ cô
“ Diệp Diệp em tỉnh rồi ”
Ngọc Diệp nghe tiếng liền quay qua nhìn anh, cô còn nhớ rõ tối hôm đó anh chính là người bế cô lên xe cấp cứu chứ không phải Gia Hào cô nhìn anh mỉm cười
“ Cảm ơn anh đây là lần thứ hai anh cứu em rồi ” cô liền cảm ơn Nhất Minh nếu không có anh có lẽ cô đã chết rồi
“ Sau này em đừng dại dột như vậy có được không ” Dư Nhất Minh hôm đó nhìn cô đầy máu đến giờ vẫn còn ám ảnh, nghĩ đến nếu lúc đó anh không ở đó cô vẫn nằm đó có lẽ cô đã biến mất khỏi cuộc đời anh rồi
Cô chỉ mỉm cười không trả lời anh mà lãng sang chuyện khác “ Em muốn xuất viện có được không ”
“ Nhưng sức khoẻ của em vẫn còn chưa ổn ” Dư Nhất Minh liền kiên quyết không cho sức khoẻ cô như vậy còn muốn xuất viện sớm
“ Em không sao em thật sự khoẻ rồi em không muốn ở đây ” Ngọc Diệp ra sức năn nỉ ở đây đầy mùi thuốc khử trùng cô đã vào đây hai ba lần rồi nên cô rất sợ rất ghét nó cô muốn về nhà
Sau một hồi ra sức năn nỉ thì Nhất Minh cũng kìm lòng không đặng mà gật đầu đồng ý với cô
Dư Nhất Minh đưa cô về biệt thự xách đồ tiếp cô sắp sếp lại hết cho cô mới ra về.
Còn quản gia thấy cô về thì mừng vô cùng, vừa nhìn bà đã biết cô là người con gái tốt
Ngọc Diệp về phòng nằm một xíu, khi bước vào biệt thự không hiệu sao cô lại trùng bước, từng hình ảnh của buổi tối hôm đó như thước phim tựa chậm lại, từng hình ảnh một hiện lên khiến cô nhất thời lại sợ về đây
Lâm Ngọc Diệp cố gắng đi về phòng sao đó liền nằm nghĩ một lát nằm mãi cô lại thấy chán.
Cô tuy chưa lành hẳng nhưng cô cũng không muốn ngồi không như thế rất chán, nên đành giúp quản gia dọn dẹp, quản gia không muốn cô làm nhưng cô cứ năn nỉ bà mãi nên đành thôi bảo cô lên phòng anh sắp xếp lại quần áo trong tủ
Cô nghe lời quản gia lên phòng anh sắp xếp tuy kí ức đêm hôm đó vẫn còn cô vẫn không thể tin anh lại làm như vậy với cô, có phải vì cô yêu trước nên cô đã thua rồi không
Ngọc Diệp cẩn thận đem quần áo anh ra ủi đột nhiên trong áo vest lại rớt ra gì đó Ngọc Diệp liền vội cầm lên nhìn đập vào mắt cô là lá bùa màu đỏ có chữ Gia Uyên được bà cô thêu sao? Lẽ nào anh là anh trai nhỏ
Nhưng tại sao anh lại không nhận ra cô? Nếu cô nói ra rồi liệu anh có tin cô không? Nhưng hình như anh ấy ghét cô, anh ấy không còn là anh trai nhỏ của năm đó nửa rồi cô cũng chẳng còn gì để chứng minh bản thân
Anh sẽ lại cho rằng cô bịa chuyện, tại sao mấy năm trời rời xa lại gặp nhau trong tình cảnh này chứ.
Ngọc Diệp lặng lẽ nhìn lá bùa rồi mỉm cười trong khi nước mắt không ngừng rơi
“ Em tìm được anh rồi, nhưng em phải làm sao đây? ”
Cô cẩn thận ngắm nghía lá bùa trong tay sau đó cất lại vào trong túi áo.
Nếu anh đã quên rồi thì thôi vậy, cứ giấu nó đi, nếu đã là quá khứ thì hãy chôn vùi nó thật sâu, một mình cô biết một mình cô yêu anh cô không cần anh đáp lại nữa vì sau hôm đó cô biết cô chẳng là gì trong mắt anh cả
Anh trai nhỏ năm đó của cô trong lòng cũng đã có người rồi, được gặp lại là may mắn rồi.
Cô cẩn thận sắp xếp lại quần áo cất vào tủ rồi sau đó như người mất hồn trở lại phòng, cô không biết phải đối mặt với sự thật này ra sao, cũng không biết chấp nhận nó như thế nào
Cô vừa nghĩ nước mắt lại rơi sau đó bản thân chìm vào giấc ngủ mà chẳng hay biết những ngày tháng sau này sẽ khiến cô khóc cũng không thể, muốn quên cũng chẳng thể quên, chỉ có thể khắc cốt ghi tâm ôm hận mà trở thành người khác hoàn toàn hiện tại.