Tần Gia Hào đưa Lý Khả Hân được nữa đường thì gặp bọn người của Nhất Minh anh đành đưa Khả Hân cho Trần Khiêm đưa về biệt thự trước
“ Khả Hân em về với Trần Khiêm trước.
Một lát anh sẽ về sau ” Tần Gia Hào gấp gáp nói
Khả Hân nghe thế liền biết anh muốn đi cứu Ngọc Diệp cô ta liền nước mắt rơi lã chã nói “ Em sợ lắm Gia Hào! ”
“ Đừng sợ không sao đâu ” Tần Gia Hào gạt tay cô ta ra khỏi tay anh
“ Trần Khiêm cậu đưa cô ấy về biệt thự giúp tôi nhờ bác sĩ đến khám cho cô ấy ”
Nói xong Tần Gia Hào liền cùng Dư Nhất Minh lái xe quay lại căn nhà đó.
Trong lòng Nhất Minh dâng lên cảm giác rất bất an, khi nãy nếu anh không gặp Trần Khiêm dẫn người đi thì có lẽ anh cũng không biết Ngọc Diệp bị bắt cóc
Hai người đàn ông, hai nỗi sợ, lo lắng, bất an khác nhau.
Dư Nhất Minh anh chỉ mong cô bình an vô sự.
Còn Tần Gia Hào trong lòng nóng như lửa đốt vậy, anh đã rất lâu rồi không gặp cô, đến lúc gặp rồi tại sao lại trong hoàn cảnh này chứ
Cả hai lái xe đến nơi thì trước mắt họ chỉ còn lại đóng tro tàn và vài đóm lửa nhỏ còn cháy.
Tần Gia Hào như chết sững tại đó, anh không biết, tại sao lại như vậy? Anh vội chạy đến đó, tất cả ở đó chỉ còn lại tro tàn, ánh mắt anh đảo xung quanh như muốn tìm kiếm gì đó nhưng tìm mãi cũng không được
“ Ngọc Diệp! Lâm Ngọc Diệp! ” Tiếng gọi bất lực của Tần Gia Hào vang lên, nhưng chẳng một ai đáp lại anh
“ Cô chết rồi sao? Không đâu nhất định là không ” Tần Gia Hào liền quỵ xuống dưới đất, nước mắt cũng rơi ra rồi, tại sao lại như vậy, rõ ràng khi nãy Hứa Kiệt hắn ta nói sẽ không làm gì cô mà, sao bây giờ mọi thứ lại như thế này
Dư Nhất Minh vừa nhìn đã biết căn nhà này đã bị nổ do bom, anh rung rẩy lên tiếng “ Tiểu Diệp cô ấy thật sự ở đây sao? ”
Tần Gia Hào như không còn nghe thấy lời Nhất Minh nói, Ngọc Diệp của anh, anh còn chưa kịp nhìn lấy cô thêm một lần nào nữa
Dư Nhất Minh liền hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy Tần Gia Hào như thế, anh liền không kìm chế được mà nắm lấy cổ áo Gia Hào hét lớn
“ Tại sao? Tại sao cậu không cứu cô ấy hã? ”
Dư Nhất Minh hét lên xong nước mắt anh liền rơi ra, là sự bất lực vì không cứu được cô, là cảm thấy có lỗi, Nhất Minh bất lực lên tiếng “ Cậu hại chết cô ấy rồi cậu thấy không? Tôi sai rồi đáng lẽ ra tôi không nên nhường nhịn cậu, đáng lẽ ra tôi phải giành lấy cô ấy, bảo vệ cô ấy ”
Dư Nhất Minh không còn chút sức lực nào buông cổ áo Tần Gia Hào ra rồi quay lưng rời đi “ Tôi nhất định không tha thứ cho cậu ”
Tần Gia Hào vẫn ở đó, anh không chấp nhận được sự thật, anh không tin cô đã chết, bên ngực trái của anh bây giờ cảm giác đau đớn vô cùng.
Nhất Minh nói đúng là anh hại chết cô, là anh đã bỏ rơi cô “ Xin lỗi em! Xin lỗi em Tiểu Diệp ” giọng của Tần Gia Hào trở nên dịu dàng đi hẳng
Tần Gia Hào và Dư Nhất Minh rời đi không được bao lâu thì La Hoàng Nhi và Trợ lí của Tư Thần đến, cả hai người họ cũng vậy, đứng chết trân tại chổ khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt
“ Chổ này bị nổ do bom sao? ” Trợ lí của Tư Thần lên tiếng, chỉ có bom mới có sức phá như thế này
La Hoàng Nhi trợn tròn mắt, Tư Thần! Ngọc Diệp! Hai người họ không còn nữa rồi sao? Hoàng Nhi liền chạy vội vào đóng tro tàn đó cô gọi lớn
“ Mạc Tư Thần! Anh ở đâu mau trả lời em đi.
Tiểu Diệp cậu đâu rồi ” Hoàng Nhi vừa gọi vừa khóc, cô không tin, cô còn chưa kịp nói Tư Thần biết là cô thích anh, cô còn chưa đợi được Tư Thần đáp lại tình cảm sao mọi chuyện có thể như thế này chứ
Hoàng Nhi không tin càng không anh đã không còn, tại sao vậy? Tại sao lại cướp đi anh ấy, còn cướp đi cả người bạn mà cô yêu thương nhất.
Hoàng Nhi vừa đi vừa khóc đến mức ngất xĩu tại đó.
Trợ lí của Tư Thần theo sau anh ta cũng không khỏi đau lòng, anh ta theo Tư Thần rất lâu rồi, cũng không ngờ lại có lúc như thế này
Anh ta bế Hoàng Nhi đi ra xe trở về biệt thự của Tư Thần, anh ta nhất định điều tro rõ chuyện này để trả thù cho Mạc Tư Thần, anh ta còn biết Mạc Tư Thần rất thích Hoàng Nhi nhưng vì xung quanh quá nhiều nguy hiểm nên không thể để cô ấy bên cạnh
“ Thiếu gia yên tâm.
Tôi nhất định không để La tiểu thư xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ trả thù cho cậu ”
Đến cuối cùng, kẻ được lợi, người tan nát cõi lòng, người không chấp nhận được, người hối hận.