Lý Khả Hân rất vui vẻ tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của cô ta và Gia Hào.
Còn Gia Hào vẫn đợi chờ tin tức của Ngọc Diệp trong vô vọng, chẳng để ý gì đến hôn lễ sắp diễn ra
Từ việc thử váy cưới, chọn nơi diễn ra hôn lễ, chọn tông màu, chọn hoa đều là Khả Hân chọn, cô ta cũng không để ý gì đến việc anh không quan tâm đến hôn lễ, chỉ cần được làm phu nhân của Tần Thị là cô ta đã có thể xung túc cả đời
Ở chổ Hoàng Nhi mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi thời cơ nữa là xong việc, người của Mạc Tư Thần làm rất nhanh gọn vì bọn họ đều muốn trả thù cho Thiếu Gia nhà họ và cả Tiểu Thư chưa kịp nhìn thấy mặt của họ
“ La tiểu thư! Cô nghĩ ngơi đi mọi việc còn lại cứ để tôi lo liệu là được ” Trợ lý của Tư Thần nhìn Hoàng Nhi tất bật cùng họ điều tra mọi chuyện chẳng chịu nghĩ ngơi
“ Tôi không sao.
Chỉ cần ngủ một xíu là được ” Hoàng Nhi lắc đầu tỏ vẻ không sao, chỉ cần vạch mặt được Khả Hân thì cô mới yên tâm nghĩ ngơi được, con người của cô ta quá độc ác chuyện gì cũng có thể làm ra
Ở phía bên kia Mạc Tư Thần và Từ Hàn Vũ đang chăm sóc cho Gia Uyên, và đồng thời cũng điều tra về việc cô bị bắt cóc
Là do Khả Hân làm, Từ Hàn Vũ càng không ngờ cô bé năm đó chơi chung với Gia Uyên lại trở thành con người đáng sợ như bây giờ
Trong khi cả hai đang suy nghĩ thì ngón tay của Gia Uyên khẽ cử động khiến Từ Hàn Vũ giật mình quay lại nhìn cô, liền thấy cô nhíu mày khó chịu
“ Gia Uyên! Em tỉnh rồi, để anh gọi bác sĩ đến khám cho em ” Từ Hàn Vũ hiện lên nét mặt dịu dàng vui vẻ, và hạnh phúc nói với cô
“ Tiểu bảo bối của em, có sao không ? ” Câu hỏi của Mạc Gia Uyên khiến Tư Thần và cả Hàn Vũ đơ người mất một lúc, trầm mặt nhìn cô
Mạc Gia Uyên nhận ra giọng nói của Hàn Vũ và cả Mạc Tư Thần nhưng sao cô hỏi hai người họ lại im lặng? cả hai người họ trầm mặt im lặng không nói gì liền khiến cô cảm thấy bất an lấy tay đặt lên bụng, nhưng sao cảm giác lạ thế này, cô không còn cảm nhận được tiểu bảo bối của cô nữa, không còn cảm nhận được nữa rồi
“ Gia Uyên! Tiểu bảo bối mất rồi ” Mạc Tư Thần thấy cô như vậy liền lên tiếng nói.
Từ Hàn Vũ cũng im lặng xem thái độ của cô
Mạc Gia Uyên nghe xong như chết điếng, bảo bối mất rồi? Bảo bối thật sự mất rồi sao? Là cô làm luyên lụy đến bảo bối.
Là cô hại chết con mình, càng suy nghĩ nước mắt lại càng rơi ra, cô biết làm sao đây? Cô biết cố gắng vì cái gì nữa đây?
Từ Hàn Vũ lau nước mắt cho cô liền dịu dàng cất tiếng “ Gia Uyên! Là tiểu bảo bối không có duyên với chúng ta, em đừng quá đau lòng, đợi em khoẻ hơn một chút chúng ta sẽ chữa trị mắt cho em ”
Gia Uyên quẹt tay lên mắt sao đó lạnh lùng nói “ Em biết rồi.
Em muốn ở một mình hai anh có thể ra ngoài không? ” là Khả Hân là cô ta hại cô mất đi tiểu bảo bối, cô nhất định không tha thứ
“ Nhưng em....!” Mạc Tư Thần định lên tiếng thì Hàn Vũ liền chặn lại
“ Được bọn anh ra ngoài ” Nói xong Hàn liền lôi Mạc Tư Thần đi ra ngoài, nếu bây giờ càng nói sẽ càng khiến cô đau lòng
Mạc Gia Uyên nét mặt bây giờ chẳng còn dịu dàng, thay vào đó rất trầm tĩnh, cô phải chữa trị mắt sao đó quay về tìm Tần Gia Hào và cả Lý Khả Hân bắt họ trả giá vì hại chết con cô.
Mạc Gia Uyên cô nhất định không tha thứ cho bất kỳ ai trong câu chuyện này
Đến cuối cùng mất đi ánh sáng, mất đi tiểu bảo bối, mất đi gia đình, mất đi người mình yêu thương, ngay cả tình đầu cũng chỉ là lừa dối, ông trời là muốn trêu đùa cô sao? Ngài muốn biến con thành ác quỷ sao? Nếu như thế ngài có sẵn lòng đứng về phía con không? Tại sao lại đối xử với cô như thế
Cả Từ Hàn Vũ và Mạc Tư Thần ở phía ngoài nhìn vào căn phòng có cô, trước khi cô tỉnh lại bọn anh đã tìm được người thích hợp hiến giác mạc cho cô, chỉ cần cô khoẻ lại liền có thể phẩu thuật ngay
Cả hai người đều đau lòng, Từ Hàn Vũ chứng kiến Gia Uyên lớn lên, chứng kiến cô hồ nhiên vui vẻ, tốt bụng hiền lành, hoà đồng luôn yêu thương những người xung quanh.
Tại sao bây giờ anh lại không thể nhìn thấy những thứ đó, ông trời làm vậy chẳng phải ác với cô gái nhỏ này quá sao? Cướp đi tất cả mọi thứ mà cô trân trọng và yêu quý nhất, khiến cô trở nên như bây giờ
Nếu sao này chết đi Hàn Vũ anh sẽ hỏi ông trời tại sao lại đối xử với cô gái nhỏ của anh như vậy? Tại sao khiến cô đau khổ như thế này.
Anh thích cô, chẳng ai biết? Anh từ nhỏ đến tận bây giờ một lòng một dạ với cô cũng chỉ mình anh hay..