Tần Gia Hào lái xe đến Tần Môn thì đã thấy Dư Nhất Minh cũng đến, hai người họ nhìn nhau không nói một lời nào mà bước vào trong
Đáng lẽ ra sẽ đợi ngày mai, nhưng Tần Gia Hào lại muốn khiến Khả Hân sống không bằng chết nên trên đường lái xe đến đã gọi cho Dư Nhất Minh cùng đến
Cả hai người họ bước vào bên trong nơi giam Khả Hân, thuộc hạ gặp hai anh bọn họ đều cuối đầu chào.
Riêng Trần Khiêm đã túc trực ở công ty nên không thể đến ngay được, thuộc hạ lấy ghế cho anh và Dư Nhất Minh ngồi xuống, Tần Gia Hào vắt chéo chân ánh mắt sắc lạnh nhìn Khả Hân, còn Dư Nhất Minh thì ngã người ra sau ghế đợi xem
Lý Khả Hân vừa thấy Tần Gia Hào liền khóc lóc cầu xin “ Gia Hào xin anh tha cho em, nể tình em bên cạnh anh xin anh hãy tha cho em được không? Là Hứa Kiệt hại chết Gia Uyên em không biết gì hết xin anh ”
Nghe cô ta nói Tần Gia Hào liền khó chịu ra mặt, lạnh lẽo lên tiếng “ Cô bảo tôi tha cho cô? Cô hại Gia Uyên của tôi chết kể cả đứa con chưa chào đời của tôi cũng mất? Đôi mắt cô ấy cho tôi cô cũng cướp công cơ mà ”
“ Em không có xin anh....xin anh hãy tha mạng cho em ” Khả Hân liên tục lắc đầu cầu xin anh, nhưng Tần Gia Hào chẳng một chút lung lay vẫn một màu lạnh lẽo vô cùng
“ Cắt lưỡi cô ta đi lời nói của cô khiến tai tôi bẩn mất ” Tần Gia Hào vu vơ buông cô lời lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh đầy hận thù trong đó
Lý Khả Hân nghe anh nói xong liền sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, cô ta bất giác buông ánh mắt đề phòng.
Nhưng dù thế nào thì lời Tần Gia Hào đã nói chẳng ai dám cãi, thuộc hạ của anh liền đến giữ cô ta lại, một người cầm dao thẳng tay cắt đi lưỡi cô ta, tiếng hét cuối cùng của Lý Khả Hân nghe vô cùng chói tai
“ Áaaaaaaaaaaa ”
Đến nổi khiến Dư Nhất Minh lấy tay xoa cái tai bé nhỏ của mình.
Tần Gia Hào mặt không chút gợn sóng nhìn Khả Hân đau đớn máu đầy cả miệng chảy lang đến cả cổ trắng ngần của cô ta
“ Tôi nhất định không để cô chết dễ dàng như vậy đâu.
Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết ” Tần Gia Hào nhìn cô ta nằm dưới nền máu đầy đau đớn mà nói
“ Thả chuột vào cho cô ta.
Xong chuyện nhớ gọi bác sĩ nhất định không để cô ta chết ” Tần Gia Hào nói xong liền đứng lên rời đi, không quay đầu lại, hôm nay chỉ là khởi đầu cho việc hành hạ, sẽ còn những ngày sau nữa.
Dư Nhất Minh thấy hết chuyên cũng đi theo sau, với tính cách của Tần Gia Hào đây chỉ là mới bắt đầu chắc chắn sẽ khiến Khả Hân người không ra người ma không ra ma
Thuộc hạ của anh không dám chậm trể liền thả con chuột vào phòng giam của cô rồi rời đi.
Khả Hân nhìn những con chuột đầy hoảng hốt đứng lên chạy đến cửa đập mạnh vào, máu trên miệng cô ta vẫn cứ chảy, nhìn những con chuột chạy ra chạy lại không ngừng khiến cô ta run rẩy lên ....
Tần Gia Hào không nán lại mà quay về ngay, anh còn ghé ngang tiệm bánh trứng mua về.
Lúc trước Gia Uyên rất thích ăn báng trứng, có lần cô không ngó đến anh muốn từ bỏ tình cảm, anh liền mua bánh về dụ dỗ cô.
Nhưng anh làm như thế vì muốn cô thích anh sau đó đau khổ.
Người con gái đó một lòng với anh đến mức chấp nhận bên cạnh anh dù có chuyện gì xảy ra, dù cho anh có đối xử với cô thế nào, hành hạ cô ra sao, hay luôn làm cô tổn thương thì cô ấy vẫn bên cạnh và tha thứ cho anh
Tần Gia Hào anh sẽ dùng đôi mắt cô cho, thay cô nhìn những thứ đẹp đẽ nhất trên đời này.
Anh cầm hộp bánh trứng bước vào nhà, chẳng hiểu sao vừa bước vào miệng anh đã vô thức thốt lên
“ Vợ ơi! Anh về rồi ”
Tần Gia Hào nói xong lại đơ người một lúc, nếu là lúc trước cô sẽ rất vui vẻ nếu anh gọi như vậy, nhưng bây giờ chẳng ai đáp lại câu nói của anh, cô không còn ở đây nữa rồi ,không còn chạy ra cầm lấy bánh trứng anh mua nữa rồi
Anh như một thói quen, hay vô thức, trong anh Gia Uyên vẫn chưa chết, ăn cơm anh lúc nào cũng có hai cái chén một cái của anh, cái còn lại là cô, đến đi ngủ anh cũng ngắm nhìn tắm ảnh của cô đến mức ngủ quên mỗi lần như vậy anh lại cảm thấy như có cô bên cạnh.
Nhiều đêm anh còn khóc vì cảm thấy có lỗi với cô nữa
“Gia Uyên em chưa chết phải không? Em về được không? Anh sai rồi...thật sự sai rồi.
Anh rất nhớ em ”.