“ Nhưng tôi không có gì để nói với anh ” Mạc Gia Uyên lạnh lùng nhìn Tần Gia Hào, chân cô vô thức lùi lại để tránh xa anh
Tần Gia Hào nghe cô nói liền không chịu được, anh không muốn mất cô “ Nhưng anh thì có ”
Tần Gia Hào nói xong liền tiến đến gần cô hơn, nhưng anh bước lên một bước, cô lùi lại một bước, đến khi chân cô đụng đến bàn trang điểm thì mới dừng lại
Tần Gia Hào định tiến lên thêm bước nữa.
Mạc Gia Uyên liền quay lưng lại rút cây súng từ trong hộc bàn trang điểm ra chỉa thẳng vào người anh
“ Anh đừng có bước đến đây ” Mạc Gia Uyên cô dường như không thể bình tĩnh nổi nữa, cô rất mệt thật sự rất mệt, cô không hề muốn gặp Gia Hào cũng không muốn anh níu kéo cô như thế này
Anh không nghe, ánh mắt kiên định vẫn bước đến gần cô.
Tay cầm súng của Gia Uyên bắt đầu rung lên, chỉ cần cô lỡ tay một cái nhất định Tần Gia Hào sẽ bỏ mạng ngay tại đây
“ Em bắn đi! Anh đứng đây cho em bắn, bắn xong thì hãy tha thứ cho anh một cơ hội được không? ” Cây súng chỉa ngay ngực trái của anh, Tần Gia Hào nhìn cô ánh mắt dịu dàng, anh biết anh đã tổn thương cô, nếu bây giờ để cô bắn anh, sau đó cả hai làm lại từ đầu anh cũng chấp nhận
“ Anh đừng tưởng tôi không dám ” Mạc Gia Uyên hét toáng lên, cô như kiềm nén sự sợ hãi ở sâu bên trong mình
“ Em nói em hận anh mà, sao lại không dám được chứ, em bắn đi xong rồi không hận anh nữa nhé? ” Tần Gia Hào vẫn giữ thái độ bình tĩnh trước khẩu súng chỉa vào mình của cô, anh từng câu từng chữ điều muốn cô tha thứ cho mình
Tần Gia Hào cầm lấy tay cầm súng của Mạc Gia Uyên chỉa thẳng vào ngực mình, Mạc Gia Uyên rung rẩy ánh mắt liền dâng lên sự sợ hãi
“ Em bắn đi! Chỉ cần một phát em sẽ trút được hận ” Tần Gia Hào anh nói lớn cứ cầm lấy tay cô ép cô nổ súng
Nước mắt Mạc Gia Uyên cô vì sợ hãi mà giật mạnh cây súng sáng hướng khác, tay vô tình chạm bóp cò
“ Đoànggg ”
Tiếng súng vang lên, viên đạn ghim thẳng vào vách tường phía sau lưng Tần Gia Hào.
Mạc Gia Uyên nhắm mắt, nước mắt rơi ra không ngừng
Anh đơ người nhìn cô, cô mở mắt ra liền sợ hãi buông cả súng ra, cây súng liền rơi xuống nền.
Mạc Gia Uyên sợ hãi ngồi sụp xuống ôm đầu khóc lớn, nước mắt cô rơi ra không ngừng
Tần Gia Hào thấy cô như vậy liền đau lòng, anh liền cuối xuống nhanh tay kéo cô ôm vào lòng mình, là khi nãy anh đã quá kích động, anh biết cô không dám nổ súng, biết cô nhát gan như thế nào vậy mà vẫn ép cô nổ súng với mình
“ Anh xin lỗi...!Thật lòng xin lỗi, làm em sợ rồi ”
Mạc Gia Uyên mặc kệ anh ôm, nghe anh nói cô càng khóc lớn hơn, không hiểu vì sao bao nhiêu năm trôi qua, cô mạnh mẽ đến mức không để bản thân rơi một giọt nước mắt nào.
Vậy mà ngay khi trở về gặp lại anh cô lại trở nên yếu đuối khóc sướt mướt thế này
“ Ngoan! Uyên Nhi không khóc nữa, như vậy anh sẽ đau lòng ” Tần Gia Hào không ngừng xoa đầu cô vỗ về
“ Có phải anh thấy tôi không dám nổ súng bắn anh, anh vui lắm phải không ” Mạc Gia Uyên kích động đẩy anh ra khỏi người mình, loạn choạng đứng dậy, lùi lại tránh xa Tần Gia Hào
“ Anh buông tha cho tôi đi được không? Chúng ta đừng liên quan đến nhau nữa, phát súng khi nãy xem như trả thù xong, sau này mãi mãi không liên quan đến nhau nữa nhé? ” Mạc Gia Uyên thê lương nhìn anh nói, đúng là do cô yêu anh nên mới không dám nổ súng, nhưng cô không hề có ý định quay lại với anh
“ Không! Em là vợ anh, lúc trước, bây giờ, sau này vẫn sẽ là vợ anh ” Tần Gia Hào vươn tay kéo cô lại gần mình, Gia Uyên không ngờ liền mất thăng bằng ngã vào người anh, môi bị anh hôn lấy
Anh hôn cô một cách rất nhẹ nhàng, bao nhiêu nổi nhớ mấy năm qua liền được truyền hết vào nụ hôn này, đến khi cô không còn dưỡng khí nữa anh mới rời môi cô, để cô ngã vào lòng mình
Tần Gia Hào chưa bao giờ cảm thấy vui thế này, Gia Uyên còn yêu anh, trong lòng cô vẫn có anh.
Ánh mắt sợ hãi của cô khi nãy đã cho anh thấy rất rõ.