Ở bên phía Thiên Long bây giờ đang tức điên lên, lần này bọn họ sống chết cũng phải lấy được lô hàng quay về vì nếu không có lô hàng đó bọn họ nhất định không trụ được ở hắc đạo, bây giở Thiên Long loạn hết cả lên.
Lâm Như bị Tống Thanh cho ăn hai cái tát thẳng tay, chỉ vì cô ta sơ suất.
Tống Thanh tức giận quát lơn “ Đúng là một lũ ăn hại mà ”.
“ Tụi mày không lấy được lô hàng thì cũng đừng về đây nữa ” Tống Thanh chỉ mặt người đàn ông đeo mặt nạ và cả Lâm Như, Lâm Nghị được Tống Thanh giao cho nhiệm vụ khác.
Mà nhiệm vụ của Lâm Nghị chính là khử Mạc Tư Thần và tổ chức của Mạc Tư Thần.
Còn về Tần Gia Hào sẽ là do chính tay anh ta khử.
Người đàn ông đeo mặt nạ, liếc nhìn Tống Thanh giận dữ, anh ta cùng Lâm Như rời đi, tay của Lâm Như bị thương, anh ta cẩn thận băng bó.
Nói thật Lâm Như cũng chưa từng nhìn thấy mặt anh ta bao giờ lúc nào cũng ôm khư khư cái mặt nạ.
“ Đợi tay cô đỡ hơn chúng ta đi lấy lại lô hàng ” Người đàn ông băng bó xong liền lạnh lùng nói.
Lâm Như gật đầu nhìn anh ta, sau đó liền nằm xuống giường nghĩ ngơi, sớm biết lúc đầu cô ta đã bắn chết Mạc Gia Uyên cho rồi.
Thật sự tức chết mà, nghĩ đến chuyện bị Tống Thanh mắng chửi phớt lờ cô ta vừa tức giận vừa đau lòng.
Sáng hôm sau Mạc Gia Uyên tỉnh lại đã thấy Tần Gia Hào thức từ sớm, anh đau dùng khăn lau tay cho cô, bàn tay của Mạc Gia Uyên khẽ nhút nhít, anh ngẩn đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau đột nhiên Mạc Gia Uyên má ửng đỏ hết cả lên rụt tay lại.
“ Anh đi gọi bác sĩ ” Tần Gia Hào đi ra ngoài.
Anh gọi bác sĩ đến khám cho cô đến khi bác sĩ nói không sao nữa cơ mặt anh mới giản ra đôi chút.
Anh nhìn cô cẩn thận dò xét.
“ Gia Uyên! Xin lỗi tại anh không chú ý nên em mới bị thương ” Tần Gia Hào từ tối qua luôn trách bản thân mình không tốt.
Luôn nghĩ vì anh nên cô mới bị thương, là anh không bảo vệ tốt cho cô, không cẩn thận nên mới xảy ra chuyện như vậy, anh nhất định không để yên cho bọn họ.
Mạc Gia Uyên nhướn mày khó hiểu, sau đó liềm lắc đầu nói “ Tôi không sao ” giọng điệu của cô đâu đó vẫn còn lạnh nhạt đối với Tần Gia Hào đối với cô bây giờ bọn họ chính là quan hệ hợp tác.
“ Em có khó chịu ở đâu không? Còn đau không? Nói anh nghe ” Tần Gia Hào thấy cô nhăn mặt liền hốt hoảng nhìn cô gấp gáp nói.
“ Có hơi đau một chút, nhưng không sao, anh có gì ăn không? Tôi đói rồi ” Cô mỉm cười, cô thực sự đói đó, vừa mới tỉnh cô còn chưa kịp ăn gì, đã ngồi nghe anh nói luyên thuyên mệt chết đi được.
Tần Gia Hào bật cười xoa đầu cô “ Anh lấy cháo cho em ” anh múc cháo mà Mộ Ý Thư mang đến cho cô từ sớm, anh cẩn thận thổi sau đó đút cho cô.
Mạc Gia Uyên không hiểu sao bây giờ lại cảm thấy anh rất dịu dàng đáng yêu nha không hề giống lúc trước, cô cố tình ăn lâu để xem Tần Gia Hào có kiên nhẫn đút cho cô không.
Nhưng anh vẫn rất vui vẻ đút từng muỗng cháo, một cách dịu dàng đầy kiên nhẫn, không than phiền không trách cứ hay cằn nhằn, mà còn tâm tình vui vẻ thế này nữa.
Người đàn ông này là loại thích bị ngược à?
Bầu không khí anh đút cô ăn đột nhiên bị phá vỡ khi Mạc Tư Thần và La Hoàng Nhi đến, La Hoàng Nhi đá hẳng hai người đàn ông đi đến sofa ngồi, còn cô ở cạnh Mạc Gia Uyên.
“ Nè tiểu tổ tông cậu còn đau ở đâu không? ” La Hoàng Nhi ân cần hỏi hang, hôm qua thấy cô bị trúng đạn cô nàng suýt chút nữa thì ngất đi ngay tại chổ cũng may mà có Mạc Tư Thần.
Mạc Gia Uyên cảm thấy mệt chết đi được, hết Tần Gia Hào đến La Hoàng Nhi hỏi, rõ ràng cô chỉ bị đạn xướt qua có gì nghiêm trọng đâu chứ “ Cậu sao giống anh ta thế hả? ” cô nói xong chỉa tay về phía Tần Gia Hào.
Tần Gia Hào ngồi không cũng bị cô nói, anh chỉ biết câm nín, vợ là nhất, không được cãi, vợ nói gì cũng đúng hết, vợ mãi mãi là số một.
Mạc Tư Thần thấy vẻ mặt cam chịu không dám hó hé liền lắc đầu.
“ Cậu đúng là không có tiền đồ mà, nó nói vậy mà cậu cũng cam chịu được, rất giỏi ” Mạc Tư Thần vỗ vai Tần Gia Hào cảm tháng nói.
La Hoàng Nhi liếc Mạc Tư Thần bằng nữa con mắt, nhếch mép đầy khinh bỉ “ Anh có tiền đồ lắm chắc? ”.
“ Không có, không có, tất nhiên là không có ” Mạc Tư Thần bị réo tên thì cũng rén lây.
Tần Gia Hào khinh bỉ ra mặt, vậy mà nói anh, anh một cậu ta mười, cậu ta mới không có tiền đồ.
Mạc Gia Uyên nhìn bọn họ cãi nhau như vậy liền mỉm cười vui vẻ.
Cô liếc mắt nhìn Tần Gia Hào, ánh mắt sâu thẳm đen láy, gương mặt không có cảm xúc như là đang suy tính gì đó, lần này cũng không kết thúc dễ dàng như vậy, bọn người Thiên Long chắc chắn không bỏ qua đâu, lô hàng này quan trọng như vậy, nhưng cả Lâm Như và ba cô Lâm Nghị đều ở Thiên Long.
Bọn họ lần trước chẳng lẽ do người Thiên Long cứu sao?.