Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

chương 9: sắm quần áo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đánh răng cả hai đi xuống phòng ăn.

Khải Minh Kiệt kéo ghế cho Lưu Y Tuyết ngồi rồi đi vào bếp múc cháo.

Lưu Y Tuyết vẫn chưa quen với chuyện này.

Các bạn cứ thử tưởng tượng xem một người luôn lạnh nhạt, ghét bỏ, coi thường mình tự nhiên đùng một phát quan tâm, yêu thương, cười đùa với bạn thì xem bạn có shock không.

Còn chẳng ngớ ra ấy chứ.

Đang lạc trong suy nghĩ mênh mông bát ngát của chính mình, Lưu Y Tuyết được Khải Minh Kiệt gọi hồn lại khi hắn vừa đặt bát cháo xuống bàn.

"Lưu Y Tuyết, em suy nghĩ gì thế?"

Lưu Y Tuyết lắc đầu.

Cô nhìn xuống bát cháo.

Là cháo ngao.

Đúng món yêu thích của cô.

Cô hơi ngạc nhiên.

Hắn nấu cháo ngao vì đã tìm hiểu về cô hay là cả hai cùng chung sở thích?

Tò mò, Lưu ay Tuyết ngước mặt lên nhìn Khải Kinh Kiệt.

Như là thần giao cách cảm, Khải Minh Kiệt hiểu ngay ý Lưu Y Tuyết muốn hỏi.

"Cháo ngao là món ăn yêu thích của tôi.

Vô tình thế nào mà lại trùng với sở thích của em."

Lưu Y Tuyết nghe xong thì thỏa mãn tính tò mò, ngoan ngoãn cầm thìa ăn cháo.

Sau khi ăn sáng, Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết ngồi ườn trên sofa.

Khải Minh Kiệt thấy chán, liền quay sang hỏi Lưu Y Tuyết.

"Lưu Y Tuyết, em muốn làm gì?"

Cô nghĩ một hồi rồi quay sang hắn nói.

"Làm việc?"

"Hôm nay tôi nghỉ ở nhà với em."

"Dọn dẹp?"

"Căn nhà rất sạch.

Em không cần ngày nào cũng lau chùi như vậy đâu."

Lưu Y Tuyết lại nghĩ.

Cuộc sống mười sáu năm nay của cô, đều chỉ có nấu ăn và dọn dẹp.

Cô chưa từng vui chơi, hay làm bất cứ việc gì khác ngoài hai việc này, nên thời gian rảnh thì cô cứ ngồi một mình hoặc tiếp tục lặp lại hai công việc.

Thấy Lưu Y Tuyết đang vò đầu ra nghĩ, Khải Minh Kiệt cũng bắt chước theo cho bằng "vợ".

Đột nhiên hắn đứng bật dậy khiến cô giật mình.

"Lưu Y Tuyết, thay đồ rồi tôi đưa em đi chơi!"

Khải Minh Kiệt không chờ Lưu Y Tuyết trả lời, hắn kéo ngay cô dậy, đùn cô lên phòng rồi đóng sập cửa lại.

Bản thân cũng về phòng thay đồ.

Lưu Y Tuyết ngơ ngác.

Đây có phải phòng cô đâu?

Phòng của cô ở gác xếp cơ mà!

Lưu Y Tuyết lại lết lên gác xếp, nhưng nhớ ra mình chẳng có gì mặc ngoài bộ quần áo dành cho mùa đông, cô lại lết xuống dưới phòng khách ngồi đợi.

Khải Minh Kiệt thay đồ xong liền đi đến căn phòng lúc nãy đẩy Lưu Y Tuyết vào rồi gõ cửa.

Gọi mấy lần mà không thấy trả lời, Khải Minh Kiệt đi xuống phòng khách xem cô xuống chưa.

Quả nhiên, Lưu Y Tuyết đang yên vị trên chiếc sofa quen thuộc và nhâm nhi tách cà phê.

Nhưng cái gì thế này, vậy nguyên bộ đồ đó? Cô có thay đồ không vậy?

"Lưu Y Tuyết, em không thay đồ sao?"

"Không có."

Không có? Không có cái gì? Quần áo ư?

"Em có bao nhiêu bộ quần áo?"

Không để Khải Minh Kiệt đợi lâu, Lưu Y Tuyết ngay lập tức đáp lại.

"Hai bộ."

Hai bộ.

Chỉ hai bộ quần áo.

Đùa hắn ư?

Tủ quần áo của hắn phải đến mấy chục bộ, hai bộ thì làm được trò trống gì? Suốt ngày mặc đi mặc lại hai bộ đó, cô không thấy phiền sao?

Chẳng phải phụ nữ đều thích mua quần áo, trang sức mới à? Sao cô lại đi ngược lại quan điểm của hắn nhỉ?

Khải Minh Kiệt mới nhớ ra ở Lưu gia cô không được coi trọng.

Trong tập tài liệu hắn điều tra được, Lưu Y Tuyết đã năm chưa ra khỏi đó, có quần áo mới là điều không thể.

Hắn chép miệng, người phụ nữ hắn để ý sao có thể suốt ngày chỉ ăn diện bộ quần ảo lỗi thời được? Không ổn, phải đi mua quần áo ngay!

Khải Minh Kiệt kéo tay Lưu Y Tuyết, lôi ra khỏi nhà và lên chiếc xe Mecerdes đợi sẵn ở cổng.

Lưu Y Tuyết đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cứ như cô vừa bị bắt cóc rất nhanh gọn lẹ vậy.

Chiếc xe nhanh chóng đến trung tâm thương mại sang trọng nhất thành phố.

Đó là một tòa nhà rộng lớn, rất lung linh lấp lánh.

Khải Minh Kiệt kéo cô ra khỏe xe, rồi lại lôi cô vào trung tâm thương mại.

Cô như cái xác không hồn, chẳng làm gì cả, mặc cho hắn thích kéo đâu thì kéo.

Khải Minh Kiệt mỏi tay nên để Lưu Y Tuyết tự đi.

Cô cũng ngoan ngoãn, không phàn nàn bất cứ thứ gì.

Đúng là điều mà anh mong muốn, sự im lặng mà không một người phụ nữ nào có thể mang lại cho hắn trừ cô.

Họ dắt tay nhau đi vào cửa hàng quần áo, nhân viên thấy họ liền cúi đầu lễ phép.

"Kính chào Khải thiếu gia và Khải thiếu phu nhân."

Khải Minh Kiệt dường như không để ý đến lời nói của họ, hắn kéo Lưu Y Tuyết ngồi vào ghế, rồi đứng cạnh cô ra lệnh.

"Lấy tất cả những bộ quần áo tôi đặt may ra đây."

Nhân viên bước nhanh vào phòng, không lâu sau đã kéo cả một dàn quần áo cho phụ nữ được thiết kế riêng ra.

Lưu Y Tuyết lướt nhanh qua dàn quần áo.

Sao cứ không hở chỗ này là hở chỗ kia, khoe da khoe thịt nhiều quá vậy.

Lưu Y Tuyết đảo mắt thêm vòng nữa, bỗng cô dừng lại bộ áo hở vai đuôi dài với quần ống rộng.

Thấy Lưu Y Tuyết cứ nhìn bộ đồ đó, Khải Minh Kiệt ra hiệu cho nhân viên đưa bộ đồ cho Lưu Y Tuyết.

"Em đi thay đi."

Lưu Y Tuyết không muốn đi.

Cô thích nó vì nó không hở hang và có phong cách đẹp.

Thích thì thích đấy, nhưng cô muốn nó được trưng bày, chứ không phải là cô mặc.

Cô xấu thế này, mặc vào thật thiếu tôn trọng với bộ đồ.

Nhưng không thể làm trái ý hắn, cô cầm bộ đồ và bước vào phòng thay.

Ngồi ngoài chờ mà Khải Minh Kiệt cảm thấy nóng lòng muốn nhìn cô trong bộ đó.

Hắn tin Lưu Y Tuyết là người có mắt nhìn, cô ngắm cái gì là chuẩn ngay, không biết lần này mắt nhìn của cô có tốt không.

Đột nhiên Lưu Y Tuyết bước từ phòng thay đồ ra khiến Khải Minh Kiệt giật mình.

Bộ đồ cùng đôi giày cao gót này rất phù hợp với cô.

Nó tôn lên đường cong quyến rũ, nhưng cũng không quên che những chỗ cần che.

Thật sự rất đẹp.

Khải Minh Kiệt nhìn Lưu Y Tuyết mà lòng ngẩn ngơ.

Cô thì cứ nhìn anh, tưởng rằng không đẹp nên cầm một bộ đồ khác rồi bước vào phòng thay đồ.

Hắn thấy cô quay đi liền kéo tay lại, hỏi.

"Em đi đâu vậy?"

"Thay." Lưu Y Tuyết đáp lại bằng một từ khiến hắn tụt cả hứng.

"Sao phải thay?"

"Không đẹp."

Làm sao mà không đẹp được?

Lúc nãy rõ ràng cô nhìn chằm chằm vào bộ này, và giờ cô nói là nó không đẹp ư? Hay là do hắn nhỉ?

Biết là do mình, hắn lên tiếng giải thích.

"Tôi ngắm em vì em đẹp.

Không phải muốn em đi thay bộ khác đâu."

Thấy Khải Minh Kiệt giải thích xong cô cũng hiểu.

Liền bỏ bộ quần áo đang cầm trên tay xuống, đi lại chỗ ghế rồi ngồi.

"Em không thay nữa sao?"

Lưu Y Tuyết lắc đầu.

Cô có thích nhiều quần áo đâu chứ.

Tại hắn cứ bắt cô đi thôi.Cô thaya mua nhiều như vậy lãng phí lắm.

Cô có ra ngoài bao giờ đâu mà phải mặc nhiều thế.

"Vậy hôm nay không thử nữa nhé?" Khải Minh Kiệt nhẹ nhàng nói và chìa bàn tay mình ra.

Lưu Y Tuyết gật đầu.

Cô đứng dậy đồng thời nắm bàn tay to lớn ấy, đứng bên cạnh anh.

Khải Minh Kiệt rút từ túi áo ra một chiếc thẻ đen rồi ném nó cho nhân viên.

"Gói hết những bộ quần áo tôi đặt mua rồi gửi về Cảnh Thư."

Nhân viên nghe được thì mừng như vớ được vàng, bắt ngay tấm thẻ lại rồi vui vẻ trả lời.

"Vâng thưa Khải thiếu gia.

Những bộ đồ này sẽ được chuyển đến Cảnh Thư ngay mười lăm phút nữa ạ!"

Lưu Y Tuyết nhíu mày.

Cô kéo tay áo của hắn.

"Sao vậy?" Khải Minh Kiệt hỏi cô.

Lưu Y Tuyết lắc đầu.

Hắn đặt toàn những bộ hở hang, có mua về thì cô cũng chẳng mặc đâu.

Rõ lãng phí ra.

Khải Minh Kiệt liền hiểu ý.

Hắn lên tiếng đính chính.

"Những bộ tôi đặt không hở hang, trái lại rất kín đáo lại đẹp.

Người phụ nữ của tôi, chỉ có mình tôi được ngắm thôi."

Lưu Y Tuyết ngạc nhiên.

Hắn đây là đang muốn thả thính cô ư? Không được nha, điều này đâu có trong hợp đồng!

Gì mà người phụ nữ của hắn chứ, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi!

Nhưng sao nghe xong cô lại thấy mát tai thế!

Lưu Y Tuyết cũng chẳng thèm nói nữa.

Tùy hắn.

Muốn làm gì thì làm!

Khải Minh Kiệt nhận thẻ xong thì cũng nắm tay Lưu Y Tuyết rời đi.

Nhân viên cũng không quên chào tạm biệt hai quý khách đáng kính này.

"Hoan nghênh Khải thiếu gia và Khải thiếu phu nhân lần sau quay lại!"

Hai vị khách đi xong nhân viên bên trong mới dám xúm vào với nhau xì xào bàn tán.

"Này! Đó là vợ của anh ấy ư?"

"Cô Lưu tiểu thư đó hả? Hình như là vợ thật đấy!" Một cô nhân viên khác đáp lời.

"Là cái cặp đôi trả lời cha sứ xong liền bỏ về hết đấy hả!" Cô khác lại hỏi.

"Chuyện này mà cũng phải hỏi sao! Đương nhiên là thật rồi!"

"Ầy, vợ anh ấy là cái cô Lưu Tiểu Linh kia à!"

"Không phải! Là đại tiểu thư của Lưu gia, Lưu Y Tuyết!"

"Cái gì! Cô ta mà cũng được làm Khải thiếu phu nhân sao?"

"Thế mới nói! Vậy mà chúng ta cứ phải cung kính với cô ta từ nãy đến giờ!"

"Hừ, chắc cô ta lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đấy thì Khải thiếu gia mới cưới ả!"

"Đúng là một sự sỉ nhục đối với phụ nữ chúng ta!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio