Khánh San bước vào tiệm cà phê, giờ này cũng đã trễ lắm rồi, Tiểu Ngô đành báo cáo sự việc nguyên ngày cho Quỷ Thất.
Cô vui vẻ nói chuyện với Cúc Tử:"Cúc Tử! Đã lâu lắm rồi em mới gặp lại anh.
"Ừ! Mấy nay trốn đâu thế hả? Mimi rất nhớ em đó." Cúc Tử vừa nhìn thấy Khánh San đã vui mừng ra mặt ngay lập tức dùng lại công việc đang giang dở bước tới bên cạnh Khánh San hỏi thăm.
Khánh San nhìn anh cảm xúc vui mừng xen lẫn chút buồn bã, có lẽ là có nhiều chuyện đã xảy ra khi cô rời khỏi đây, cũng có thể là lòng Khánh San bây giờ rất rối bời cô khẽ thở dài gượng cười:" Em xin lỗi..."
Cúc Tử vừa nhìn đã thấu hiểu, cũng không muốn nhiều lời nếu cô không muốn nói ắt hẳn có lí do, anh luôn tôn trọng quyết định của Khánh San:"Thôi được rồi, em không sao là tốt!"
"À đúng rồi, em trả tiền anh nè!" Khánh San sực nhớ vội vàng lục túi kiếm thẻ ngân hàng.
"Không cần gấp, nếu cần coi như anh cho em cũng sắp năm mới rồi!"
"Không được đâu, khoản tiền này lớn như vậy, đều nhờ có anh mẹ em mới có thể trụ đến giờ.
Em thật sự rất biết ơn anh đó."
"Tiền này em lấy đâu ra vậy, không nên tự làm khổ mình đâu đấy, em gầy đi nhiều rồi." Cúc Tử thoảng bất ngờ vì chỉ thời gian ngắn như vậy sao cô có thể trả liền chứ không lẽ...
"Không có mà, em tăng tận ba ký lận đó anh mau xem hai cá má của em ngày càng búng ra sữa rồi phải không?" Khánh San cố gắng làm dịu bầu không khí cũng như sự lo lắng của Cúc Tử, đối với cô anh không khác gì anh em ruột thịt trong nhà vậy.
"Với tiền này em đầu tư có được đó." Khánh San tự hào mà cười nói.
Cúc Tử phần nào yên tâm hơn, gõ nhẹ trán Khánh San thở ra một hơi:"Được rồi, nghe em hết! anh biết Khánh San của anh giỏi nhất mà."
Hai người cười nói vui vẻ, thật giống một đôi đang yêu nhau mà không nhận ra có người nào đó với đôi mắt sát khí đang ngồi trong chiếc xe sang trong theo dõi từng cử chỉ của hai người mà muốn nổ tung, chiếc xe như sắp bốc khói tới nơi rồi.
"Thiếu...!thiếu gia"
Bỗng đâu đó tiếng" đùng đùng" sấm chớp ngợp trời đâu đây
"Đáng sợ quá, thiếu phu nhân bảo trọng." Hàn Thiên tính mở miệng nói đỡ cho Khánh San vài câu mà nhìn sắt mặt chết người của Quỷ Thất liền cụp đuôi lại không dám thốt ra lời nào.
“Tối như vậy nghe nói cô chưa về nên lo lắng bỏ cả đóng tài liệu chưa kí đi đón cô! Thật không ngờ lại đang vui vẻ cười nói với tên đàn ông khác.” Ai đó nghiến răng nghiến lợi nói.
"A!" Bỗng Khánh San muốn đi về liền bị vấp ngã.
"Cẩn thận." Cúc Tử hoảng hốt la lên Khánh San nhắm nghiền mắt nhưng không cảm thấy đau đớn, thì ra Cúc Tử nha nhanh tay đã dỡ kịp cho cô.
"Ha, mimi không ngoan sao lại bất cẩn như thế!" Cúc Tử nhìn con mèo dưới chân đang quấn quýt chân Khánh San, xém chút hại cô ngã.
"A, emm"
Khánh San thấy anh chưa buông tay liền ngại ngùng đang muốn tách ra thì đôi chân dài miên man ở bên ngoài vội vã bước vào, Khánh San chưa kịp phản ứng gì đã bị kéo lại vào lòng một người đàn ông khác.
"Cô ấy là người của tôi!" Quỷ Thất sợ mất vợ liền nhanh chóng kẹo Khánh San vào lòng mình nhắn mặt nói, khẳng định chủ quyền.
"Anh, anh..
tới từ khi nào?"
"Sao bị bắt tại trận nên vội vàng vậy sao?"
Không, không phải!"
Trong khi hai người đang tranh cãi, Cúc Tử cảm nhận được sự nguy hiểm từ người này liền vội giành lại Khánh San vào lòng mình.
"Anh là ai? Anh làm cô ấy đau rồi."
Hai người liền nhìn nhau, tia lửa không ngừng bắn ra Khánh San đứng bên ngoài cũng nghe mùi khét liền vội ngăn cản.
"A, thôi đủ rồi, đầy là Cúc Tử ông chủ của em, em chỉ tới cảm ơn thôi."
"Còn đây là..."
"Tôi là chồng của Khánh San, cậu né xa cô ấy ra một chút!" Quỷ Thất liền cười đắc ý nói thay lời Khánh San.
Nói xong anh liền kéo mạnh cô rời đi.
"A, đau, Quỷ Thất nhẹ thôi từ từ."
Vừa tới xe anh liền đẩy mạnh Khánh San vào trong xe, cũng may xe đủ rộng chứ không sẽ bầm dập cho xem.
Quỷ Thất rất giận nhưng cũng không chế được bản thân, anh biết xe rộng nên mới làm thế anh cũng không muốn làm Khánh San đau đơn thuần muốn hù dọa cô chút, để Khánh San biết khó mà ngoan ngoãn nghe lời.
"Rầm" Quỷ Thất chút hết cơn giận lên cánh cửa xe tội nghiệp, chiếc thế cũng theo đó mà rung nhẹ.
"Còn không đi?" Quỷ Thất giằng giọng.
Chiếc xe vội vàng lăn bánh, Hàn Thiên và Tiểu Ngô toát hết mồ hôi.
Lần này cậu chủ giận thật rồi, không nên đụng vô, Quỷ Thất ghét nhất là ai đụng vô người của mình.
"A, anh nổi điên gì vậy?"
"Em và tên khốn đó có quan hệ gì?"
"Chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Bạn bè mà ôm ấp cười nói vui vẻ vậy sao?"
"Anh không tin thì thôi"
“Hôm nay anh ta bị gì vậy, thật đáng sợ”
Bàn tay Quỷ Thất nắm chặt hai tay cô lên, tháo cà vặt cột lại thật chặt, bắt đầu ngấu nghiến môi cô.
"A, anh làm gì vậy mau buông tôi ra…"
"Hắn chạm vào chỗ này sao, hay chỗ này?"
Tay anh bắt đầu mò mẫm lên đôi gò bồng, nhẫn tâm mà bóp thật mạnh.
"Hức..." Khánh San vừa đau vừa ấm ức, đôi mi khẽ ấm ướt.
Thấy vậy Hàn Thiên đỏ mặt vội ấn nút kéo rèm xuống, Khánh San lo sợ mà nước mắt trào ra, cô đã làm sai cái gì sao lại xui thế này, anh ta ruốc cuộc nổi điên gì chứ.
Quỷ Thất vẫn không chịu buông tha cô, anh xé toạc chiếc đầm trên người cô, trong anh mắt anh ta chứa đầy căm phẫn.
Quỷ Thất nhẹ nhàng cắn vào đầu ngực cô, để lại đầy dấu tích nụ hôn, anh bắt đầu nắn bóp, cắn nhẹ nhàng lâu lâu sẽ cắn thật mạnh cho Khánh San thật đau.
Hôn chán rồi thì anh liền đè người cô xuống mà cắn đủ chỗ, lưu đầy dấu tích trên người cô như đánh dấu chủ quyền vậy, anh vuốt nhẹ từ cổ xuống bụng cô, làm Khánh San nóng ran, có chút sợ mà run lên.
"Đừng…đừng mà." Như vậy có chút đáng sợ rồi, tính chiếm hữu anh ta rất cao.
Quỷ Thất bỏ ngoài tai, luồng xuống, dưới lớp vải mỏng mà mài miết nhẹ nhàng, chân Khánh San vô thức mà nâng lên, dòng nước trắng đã làm ướt chiếc quần nhỏ, anh thấy vậy mạng bạo xé rách mất không thương tiếc, các ngón tay ấm bắt đầu làm việc ra vào thô bạo.
"Đau… đau quá!"
Anh như đang trút giận lên cơ thể cô, Khánh San tuy đau như vẫn cảm nhận được cái gì đó chứ chạy qua cơ thể mình, không kìm nén được ngâm lên một tiếng.
“Hôm nay… anh ta thật đáng sợ, những lần khác đều rất nhẹ nhàng, lần đầu tiên cũng vậy, sao hôm nay...!đau đớn." Khánh San thu chân tránh né bàn tay đang thô bạo phía dưới.
Khánh San biết sự phản kháng này vô ích nhưng thật sự rất đau, cô chỉ muốn giảm cơn đau này một chút...Nhưng thật không ngờ anh ta lại càng giật hơn rồi?
"Em còn tâm trí nghĩ chuyện khác sao? Hình như phạt chưa đủ đúng không?"
Quỷ Thất ánh mặt sắt bén, đồng tử dần chuyển đỏ, anh nhẹ nhàng nhếch mép cười một cái khiến Khánh San đang sợ hãi lại càng sợ hơn.
"A, đừng!"
Quỷ Thất hôn ngấu nghiến trên đôi môi anh đào, đột nhiên cắn thật mạnh đến rỉ máu, Khánh San đau đến nổi nước mắt rơi lả tả, cô bị vật lộn đến rã rời chiếc cà vạt buộc chặt cũng lỏng ra, Khánh San không còn sức lực phản kháng nữa, mệt mỏi đến nỗi ngất đi.
Xe đã dừng lại trước căn biệt thự to lớn của Quỷ Thất, anh choàng áo rồi bế cô vào phòng, vội vã đến nỗi cửa không thèm mở đá một phát cánh cửa như muốn hỏng luôn.
Anh đặt cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng tắm rửa cho Khánh San, rồi nhẹ nhàng lau người, những vết răng sâu trên vai cô, anh nhìn có chút đau lòng.
Vết thương chảy máu, Quỷ Thất hôn nhẹ rồi sát khuẩn cho cô, tuy nhiên lại ghét bỏ không bôi thuốc như muốn để lại sẹo để lại dấu ấn anh trên người Khánh San.
Anh mệt mỏi cởi bỏ quần áo, trên vai cổ anh đang rỉ máu vết cắn ngọt ngào lúc cô vô thức mà thể lại.
“Con mèo nhỏ, cào cũng đau thật”
Anh tắm xong thất cô còn mệt ngủ ở đó, liền xuống bếp nấu ít cháo cho cô.
Anh từ nhỏ cái gì cũng giỏi hơn người, nấu ăn lại chẳng thua kém gì đầu bếp năm sao cả.
"Thiếu gia, người không cần phải tự mình xuồng bếp."
Lời nói vừa dút cô ấy đã nhận một cái trừng mắt đáng sợ đến rợn da gà liền câm nín cúi đầu không nhiều chuyện nữa.
“Biết ngay mà”
"Cậu rảnh quá phải không đi tăng ca suốt đêm đi!"
"Vâ...ng "
“Tui khổ quá mà, sao lại trút giận lên tui”
"À...!đúng rồi điều tra về cậu ta một chút."
"Hả…à vâng!"
“Ai xui xẻo như vậy, chọc vào thiếu gia không chết cũng còn nửa cái mạng”
Quỷ Thất nấu xong, còn nóng bưng lên cho Khánh San, cô còn ngủ say, ngửi thấy mùi đồ ăn liền bật dậy.
“A, người của tui”
"Thơm quá!"
"Hử, đậy rồi sao?"
Khánh San sợ hãi co rúm người chui vào chăn.
"Biết sợ rồi?"
Khánh Sna vội gật đầu lia lại
"Còn dám nữa không?"
"Anh…đây là ăn giấm chua sao?"
"Im miệng!"
Quỷ Thất cũng không biết bản thân bị gì nữa, thấy cô thân mật với người khác lại cực kỳ khó chịu, nổi khùng nên không khống chế.
"Cô là vợ tôi, tôi không thích ai đụng vào đồ của mình." Quỷ Thất nhéo má cô thật mạnh để lại cả vệt đỏ.
"Đừng có mà nghĩ lung tung!"
"Đói rồi?"
Khánh San đau lên liền xoa xoa má, lòng thầm chửi, chắc chắn anh ta có máu S, cũng có khi là bị đa nhân cách rồi.
"Ừ đói rồi, này dì Trương nấu sao, thơm quá."
"Ăn đi!"
"Um rất ngon, ngon hơn mọi ngày, hình như không phải dì trương, ngọt ngọt?"
"Anh nấu sao?"
"Ừ thích không, hợp khẩu vị không?"
"Um rất ngon! Ngon thứ hai mà tôi từng ăn đó!"
"Thứ hai?" Quỷ Thất đột nhiên dầm mặt tức giận.
“A…sao đột nhiên đáng sợ như vậy”
- Cái đó, ý tôi là thua mẹ tôi một...!chút."
"Thì ra là mẹ vợ sao?"
Quỷ Thất vội lấy tay che miệng che đi sự ngại ngùng và gương mặt đang đỏ bừng bừng kia..