Giọng nói trầm ấm nhưng mang vẻ đầy khó chịu của Phong Dạ Lưu- cháu của Phong Quỷ Thất, nhìn vẻ khó ưa và có chút đáng sợ của cậu ta chắc ai cũng phải nghe theo, nhưng Khánh San là ai chứ, đứng trước tên đáng ghét khó ưa, cô hờ hững trả lời:
“Chỗ này cũng đâu phải cậu mua, không thích cậu có thể lên phía trên ngồi.”
“Chỗ này là tôi dùng năng lực để lấy được mắc gì cậu đuổi tôi đi?”
Nghe Khánh San nói xong cả lớp ai cũng cười chế diễu cái gì mà nhờ năng lực có được, không phải thứ nhất dưới lên sao còn mạnh miệng như vậy.
Thấy cô gái không nghe lời mình, Phong Dạ Lưu có chút tò mò ngước mắt lên nhìn cô.
Rầm
Chưa kịp để cậu phản ứng Khánh San đã nhanh chóng ngồi xuống học bài một cách thô bạo cắt ngang những tiếng cười, thấy thé cô giáo cũng không nói gì thêm ổn định lại lớp vào tiết học.
“Lần thi lần này tôi nhất định sẽ đứng nhất!”
Dạ Lưu tỏ giọng chán ghét có chút tức giận nói với Khánh San, cô cũng không thèm để ý chăm chú học hành.
Dạ Lưu lần đầu bị phớt lờ có chút hụt hẫng, lòng khó chịu hậm hực đi ngủ.
Qua hai giờ đồng hồ cũng sắp đến giờ ăn trưa, ngồi trường rồng lớn nằm trên lầu Khánh San ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng mùa đông dịu nhẹ chiếu qua làm nổi bật làn da trắng, gió nhè nhẹ thổi vào khe cửa làn tóc cô khẽ bay.
Vì ánh nắng chiếu vào Dạ Lưu cũng lười biếng ngước mặt dậy, bắt gặp khung cảnh đẹp trước mắt có chút thất thần mà nhìn ngắm cô hồi lâu.
“Cậu nhìn gì vậy?”
Khánh San cất tiếng hỏi làm thức tỉnh cậu, Dạ Lưu mới nhận thức được hành vi của mình có chút đỏ mặt vội vàng đến nỗi nói lắp.
“T… tóc cậu bị dính lá cây rồi!”
“Vậy sao?” Cô có chút nghi ngờ khẽ nói.
Khánh San loay hoay tìm kiếm đúng thật là có một chiếc lá, mà sao không nói sớm chứ ra chơi luôn rồi cậu ta không tính ra sao hay không biết mở lời sao? Khánh San cũng mặc kệ nhìn Dạ Lưu, nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu rất giống ai đó.
“ Thật rất giống a, không lẽ hai người có mối quan hệ mờ ám gì?” Khánh San thầm nghĩ
Ngàn câu hỏi trong đầu cô, Dạ Lưu thấy Khánh San cứ nhìn mình có chút chột dạ sợ cô phát hiện liền lên tiếng.
“Cậu tính… không đi ăn trưa sao?”
“A đúng rồi, quên mất cậu đi chung không?”
“Không cần!”
Dạ Lưu lạnh giọng trả lời khôi phục dáng vẻ khó gần ban đầu, Khánh san cũng thở phào thật ra cô cũng không muốn liên quan gì với cậu ta, nếu không nhất định Quỷ Thất sẽ không cho cô đi học và giảm lỏng cô nghĩ đến đây thôi cũng đã đủ đau đầu với tên ma vương đó rồi, huống hồ Dạ Lưu cũng rất nổi tiếng con gái theo đuổi cậu ta rất nhiều, lúc mình ngồi cạnh cậu ta các bạn nữ trong lớp đã muốn xé xác mình rồi.
" Cái tên đáng ghét"
Một lúc sau tại nhà ăn, Khánh San cầm cả đống tài liệu ôn thi, vừa ăn vừa đọc lướt qua ăn xong cô cũng đã đọc hết, mọi người nhìn cô cứ tưởng cô làm màu liền cười nhạo.
Khánh San cũng không thèm quan tâm, từ nhỏ cô vốn rất thông minh đầu óc hơn người đọc qua một lần đã thuộc được tất cả, còn hai tuần nữa là thi rồi cô phải ra sức học tập.
Dạ Lưu nhìn cô gái nhỏ bị che khuất bởi đống bài tập mà lẩm bẩm:
“Rốt cuộc có thật là học không vậy?”
“Coi cô sao đứng được hạng nhất.”
Vào giờ học Khánh San lại học như một vị thần nhưng đột nhiên tới môn toán cô gục ngã và lăn ra ngủ, Dạ Lưu ngồi bên cạnh thấy hết phì cười trước hành động dễ thương của cô.
“Chưa gì đã bỏ cuộc rồi?”
“Đừng có cười môn toán thật sự rất khó, với cậu không phải đứng thứ hai dưới lên sao?”
“Ha, không thèm đếm xỉa tới cậu!”
Bị Khánh San trêu chọc lại, tuy tỏ vẻ giận dỗi nhưng trong lòng lại không chút khó chịu chút nào, Dạ Lưu liền búng trán cô một cái rồi quay về bài học, quyết tâm tranh vị trí số một.
“Đau!”
Khánh San lấy tay xoa đầu phồng má tức giận, đánh lại Dạ Lưu cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi lớp đứng chịu phạt đã thế còn bị các bạn nữ dòm ngó như muốn ăn tươi nuốt sống.
[ Ra về ]
“Khánh San cậu không đợi mình về chung sao?”
“Cẩm Tú?”
“Cậu đi từ thôi, mình theo không kịp!”
“Nhà cậu cũng đâu cùng đường mình? Về chung gì chứ?”
“Kh…không phải trước đây cậu đều đợi mình sao?”
“Trước đó là do tôi ngốc mới xem cô là bạn!” Khánh San ánh lên vẻ tức giận, bụng thầm chửi Cẩm Tú.
“Trước đây khác, bây giờ khác! Tôi còn có chuyện bận đi trước.”
“A… Khánh, Khánh San.”
“ Chết tiệc, hôm nay cậu ta bị gì vậy, có phải bị phát hiện ra gì không? Nếu không phải vì muốn hưởng lợi từ cậu ta thì mắc gì mình phải nhịn, còn giả vờ thanh cao không phải được bao nuôi thôi đấy sao?”
Bây giờ đã là buổi chiều học hành xong thật sự rất mệt, chủ nhật sẽ được nghĩ nhưng Khánh San còn không có thời gian ôn thi tối nay còn phải đi tiệc với đại ma vương nữa, nghĩ tới thật muốn chết đi.
Khánh San dừng chân tại một quán ăn.
“Hên quá mới mở chưa có đông, nếu không phải đợi rất lâu”
Một tiện cơm sườn xào chua ngọt khá lớn, bày trí rất cổ điển và dễ thương, đồ ăn ở đây rất ngon được nhiều người thích nếu không đến sớm sẽ hết, hôm nay cô phải lấy lòng đại ma vương để cầu sống yên ổn mà!.