“Thiếu gia tới nơi rồi.
”
Đinh Hàn Thiên đi xuống mở cửa, trước mặt là một khách sạn lớn đầy xa hoa trang trọng, Phong Quỷ Thất bế Khánh San bước vào, mọi người thấy anh ta đều ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của anh ta.
Quỷ Thất bước vào căn phòng rộng lớn nhất xa hoa tiện nghi từ từ đặt cô xuống.
“Đã không biết uống cũng không biết tự bảo vệ bản thân, thật ngốc.
”
“Ư! ” Cô khó chịu lăn lộn trên giường.
Anh ta trước giờ không đụng vào phụ nữ, nhìn Khánh San trên giường say không biết trời đất trong lòng có chút khó chịu liền bế vô vào nhà tắm, dội nước thẳng vào cô.
“Khụ, khụ.
”
“Nằm yên nào.
” Lời nói có chút thô lỗ, thiếu kiên nhẫn.
Anh ta trước giờ không bao giờ chăm sóc phụ nữ hành động có chút vụng về, người cao cao tại thượng lại chăm sóc một cô gái? Hắn tắm xong choàng khăn bế cô ra ngoài, lau người sấy tóc cho cô.
“Vù, vù.
”
Tiếng máy sấy, máy sấy sấy qua từng sọt tóc cô tỏa ngát mùi quế hương như muốn quyến rũ Quỷ Thất vậy.
“Ư, lạnh, lạnh.
”
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên làm Quỷ Thất rung động rồi, anh nhìn cô ngủ say, tóc chút ẩm ướt gương mặt nhỏ nhắn lông mi dài, đôi môi anh đào như mời gọi thật kiến người ta như muốn nhào vô ăn vậy.
Anh cởi đồ bước vô phòng để lấy lại bình tĩnh, không phải anh rất ghét phụ nữ sao tại sao cô ấy thì không? Tắm xong anh bước ra với cơ thể tám múi săn chắc che hờ bởi áo tắm, tóc vuốt ngược thật mất máu mà, anh nhìn cô đang run rẩy vì lạnh liền kêu người mua đồ cho cô.
“Thiếu gia có,cần tôi kêu người vô thay đồ cho cô ấy không?” Hàn Thiên có chút bối rối.
“Không cần, cậu ra ngoài đi.
”
“Vâng!”
Anh lấy đồ tự tay mình mặc đồ cho cô, ngước nhìn cơ thể của cô anh chợt nhận ra thân hình nhỏ bé chịu đầy sẹo thương tích lớn nhỏ khác nhau, tim anh có chút nhói liền tức giận, cầm điện thoại lên gọi.
“Hạ Cúc Tử cậu mau tới chỗ tôi đi.
”
“Phong Qủy Thất! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Tức chết tôi mà.
”
“Không biết! Tôi cho cậu mười phút”
“Chậc, cậu có thể bớt bá đạo được không sao tôi tới nhanh vậy, với cậu bị gì sao?”
“Không! Cậu còn tám phút.
”
“Cậu, cậu, tút tút.
”
Khoảng mười năm phút sau, Hạ Cúc Tử đi vào- Anh em tốt của Quỷ Thất, là một bác sĩ xuất chúng tài giỏi, tính cánh ôn hòa, dịu dàng thở hồng hộc có chút giận bước vào.
“Cậu trễ quá.
”
“Thiếu gia à, cô đừng hiếp người được không, dù đi máy bay cũng không nhanh vậy đâu, cậu bị gì mà kiếm tôi gấp vậy?”
“Tôi không sao”
“Cậu điên à, không có chuyện kiếm tôi làm gì, hành người ta giữa đêm chạy thụt mạng tới, không vui chút nào đâu.
”
“Cô ấy kìa.
”
Nghe vậy Cúc Tử ngước nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang nằm đó, Cúc Tử há hóc mồm, ngạc nhiên không nói lên lời, chẳng phải hắn ghét phụ nữ lắm sao.
“Đây, đây là?”
“Là gì, bất ngờ sao, mau khám lẹ đi.
” Giọng nói nghiêm nghị, sắc mặt lạnh lùng của Quỷ Thất khiếm Cúc Tử lạnh nổi cả da gà.
“Làm ngay nè, từ từ chứ.
"
Cúc tử nhìn cô, tính chạm vào để khám bệnh.
“Không được chạm vào.
”
Quỷ Thất lớn tiếng, ánh mắt sát khí kiến cho Cúc Tử hoảng sợ.
“Cậu điên à rốt cuộc có cho tôi khám không hả? Như vậy là được chứ gì! Cái tính chiếm hữu này của cậu tiết chế lại đi.
”
Cúc Tử Lấy tấm khăn nhỏ bỏ bên tay bắt mạch cho Khánh San, cậu còn không dám sử dụng ống nghe nhìn sơ bộ qua các vết thương liền trách.
“Quỷ Thất cậu dù không thích người ta đi nữa thì cũng không thể hành hại con người ta tàn nhẫn như vậy chứ.
”
“Không phải tôi”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang của Quỷ Thất.
“Không Phải cậu, Vậy thì ai mà ra tay tàn nhẫn vậy?"
"Đừng nói cậu thấy người ta bị hành hạ, nên từ bi cứu nha, haha trước giờ sống với cậu tôi cá chắc không phải vậy.
”
“Đừng giỡn nữa cô ấy bị sao?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn có chút lo lắng.
“Không sao chỉ là cô ấy sức khỏe thiếu dinh dưỡng, làm việc quá sức cần phải bồi bổ nhiều hơn còn các vết thương cậu bôi thuốc này sẽ mau khỏi, sẽ không để lại sẹo.
”
“Quan trọng sao?”
“Người như cậu thì biết gì, con gái rất để ý đó, trước đây còn có người vì để lại sẹo mà muốn chết, không biết tôi đã chữa bao trường hợp.
"
"Mệt quá tôi về đây!”
Cúc tử ra về trong căn phòng tối Phong Quỷ Thất suy nghĩ mãi về những lời nói của Hạ Cúc Tử liền đau lòng, tim đau nhói, anh không hiểu cảm giác này là gì, anh tức giận rồi lại nhìn cô, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô.
Anh đứng dậy lấy nước cho cô, thì bị Khánh San kéo tay.
“Ba,ba đừng đi, hic, hic.
”
Khánh San mơ thấy ba khóc nức nở níu tay Quỷ Thất, Quỷ Thất thấy vậy có chút mềm lòng dang tay gặt nước mắt của cô.
“Không sao, có tôi ở đây rồi.
”
Vừa nói vừa bước lên giường nằm cạnh vỗ về cô, Khánh San như cảm nhận được siết anh vào lòng, chân mày giãn ra, ngủ thiếp đi.
Anh ta thấy vậy liền mỉm cười.
"Mèo hoang nhỏ thật biết dụ dỗ người mà.
”
Anh ôm cô vào lòng rồi suy nghĩ, rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua những gì, lúc anh ôm cô còn không cảm nhận được cân nặng của cô nữa kìa, một ý nghĩ sẽ bảo vệ yêu thương bù đắp cho cô cả đòi bỗng đi ngang qua đầu anh, anh hôn trán cô, ghé tai giọng nói trầm ấm đầy nuông chiều.
“Chúc ngủ ngon mèo hoang nhỏ.
”.