"Yên Nhi, con gái...của mẹ, năm rồi mẹ...không gặp lại con." Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào, đưa tay lên chạm vào gương mặt của Thẩm Yên Nhi.
Cô như chưa tiếp thu được hết mọi chuyện trước mắt, nhưng dòng nước mắt không kìm được, lăn dài trên gương mặt đẹp đẽ của cô. Thẩm Yên Nhi ôm chằm lấy mẹ mình. "Mẹ...mẹ...Sao mẹ lại ở đây? Chuyện này là như thế nào? Không phải mẹ bện nặng mất rồi ư?"
"Chuyện này rất dài, để mẹ con sẽ kể cho con nghe toàn bộ sự thật." Diệp Du Lan lên tiếng giải thích thay Nam Cung Nguyệt đang nghẹn ngào không nói nên lời.
"Sự thật? Sự thật gì vậy mẹ?" Cô khó hiểu nhìn mẹ mình.
"Sự thật về người cha hiện tại của em" Dương Hàn Thiên lạnh lùng cất giọng.
"Cha tôi?" Sao lại liên quan đến cha tôi?" Cô khó hiểu ngước nhìn về phía Dương Hàn Thiên.
Nam Cung Nguyệt cố nén nước mắt vui mừng vì gặp lại con gái. Bà cất giọng trầm ấm "Người mà hiện tại con gọi là ba, thực chất không phải ba con. Ba con đang nằm bất động trên giường" Bà vừa nói vừa chỉ đến cửa sổ tầng , nơi họ có thể nhìn thấy rõ từ bộ bàn ghế mây trong vườn trà.
"Chuyện này là như thế nào, bố con tại sao như vậy?" Cô không hiểu lời mẹ cô đang nói có ý gì.
Bà không trả lời mà nói tiếp: "Ba con còn có một người em trai song sinh là Thẩm Quân Hải. Ông ta đã thích mẹ từ lâu nhưng mẹ không đồng ý bên cạnh ông ta mà ở bên cạnh cha con nên ông ta sinh hận thù. Từ đó ông ta ra nước ngoài và không còn tung tích gì nữa. Nhưng cho đến năm sinh nhật tuổi, ông ta cho người mưu sát ba con nhưng không thành. Tuy nhiên vì vết thương quá nặng nên đến bây giờ ba con vẫn chưa tỉnh lại." Nước mắt bà không kìm được khi nhớ lại chuyện năm xưa.
"Cái ngày mà ba mất tích ngày không liên lạc được, bỗng xuất hiện như biến thành người khác phải không mẹ?" Cô cố giữ bình tĩnh, lao đi nước mắt trên mặt mình.
"Vì lúc đó không phải là Thẩm Quân Đình nữa, mà là Thẩm Quân Hải. Ông ta có gương mặt y đúc ba con nên không một ai có thể nhận ra" Diệp Du Lan nói chen vào, kể lại sự việc mình biết được.
HanMocHi