"Họ Dương kia! Đi ra khỏi đây ngay!" Thẩm Yên Nhi đỏ bừng mặt quát lớn
"Anh... hắt xì...đi... hắt xì..." Cô nói ngập ngừng. Chắc vì ngâm nước đá lâu quá nên bị cảm.
Thấy cô như vậy, Dương Hàn Thiên nhíu chặt mi tâm. Bước nhanh tới lấy cái khăn trên giá trùm lên người Thẩm Yên Nhi, bế xốc cô ra khỏi phòng tắm.
Bị hành động bất ngờ của anh, Thẩm Yên Nhi vươn tay ôm cổ anh. Mặt càng đỏ bừng hơn.
Cô xấu hổ không dám ngước lên nhìn mặt anh, cựa quậy trên người anh. "Bỏ tôi xuống, tên lưu manh"
"Nếu em muốn chúng ta làm ở đây thì tôi cũng không có ý kiến" nói xong anh làm ra vẻ muốn bỏ Thẩm Yên Nhi xuống.
"Ê ê... tên kia...Hừ" Cô muốn nói rồi lại thôi. Mặc cho anh ôm. Không cựa quậy nữa.
"Ngoan" thấy cô không cựa quậy nữa, anh nở nụ cười hiếm hoi. Ánh mắt đầy vẻ cưng chiều ôn nhu.
Cô thất thần trước câu nói và ánh mắt của Dương Hàn Thiên.
Khi cô bình tĩnh lại thì thân thể đã nằm trên giường từ lúc nào. Dương Hàn Thiên lấy chăn cuộn tròn cô lại. Cả người đều được cuộn tròn trong chăn, chỉ thấy được mỗi đầu cùng gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ của cô.
"Nằm im, không được nhúc nhích" anh nhàn nhạt cất tiếng, che giấu tia đỏ ửng trên mặt bởi vì gương mặt đỏ hồng cực đáng yêu do xấu hổ của Thẩm Yên Nhi.
Cô nghe lời nằm im không nhúc nhích, không động đậy, cũng không lên tiếng. Dương Hàn Thiên bước đến ngồi ở sofa gần ban công tiến hành xử lí tài liệu còn dang dở của tối hôm qua.
phút, phút và phút sau....
Thân dưới của Thẩm Yên Nhi lại tỏa ra luồn nhiệt giống lúc nảy, miệng khô lưỡi đắng. Làm cô vô cùng khó chịu.
Cô cố gắng chui ra khỏi cái chăn, muốn nhanh chóng vào phòng tắm tiếp tục công việc ban nảy.
Nhận thấy điều khác lạ từ người ở trên giường, Dương Hàn Thiên ngước mắt lên nhìn thì thấy cô đang nhích từng bước ra khỏi cái giường trong chiếc chăn cuộc tròn trên người. Rất buồn cười.
"Đi đâu?" Anh lạnh lùng liếc nhìn cô.
Cô khựng lại, hơi ngượng nhưng không quay đầu nhìn anh "Anh biết còn hỏi? Giúp tôi lấy cái chăn ra đi!"
"Hửm? Giúp gì?" Dương Hàn Thiên dừng công việc trên tay, bước đến kéo cô vào giữa giường. Nhưng không giúp cô lấy cái chăn ra.
"Anh đừng có giả nai với tôi, giúp tôi lấy cái chăn ra đi!" Thẩm Yên Nhi nhíu mày, muốn thoát khỏi cái chăn.
"Không muốn" anh mấp mái đôi môi mỏng của mình. Nhanh chóng lấn thân thể lên. "Chi bằng...." anh thả chậm tốc độ câu nói, mờ ám phun hơi thở vào vành tai cô.
"No no no... Tôi không muốn. Tránh ra" Thẩm Yên Nhi biết rõ Dương Hàn Thiên sẽ nói gì tiếp theo nên nhanh chóng cắt đứt câu nói của anh.
"Nhưng tôi muốn" nói rồi anh bá đạo chiếm lấy mút mạnh môi cô.
Hàn Mộc Hi