Khi cả hai đến nơi, thì khung cảnh xung quanh không còn đẹp đẽ bình yên như lúc trước. Mà thay vào đó là khung cảnh lụi tàn.
Đúng vậy, ngôi nhà trắng ấy đã bị cháy đen. Cây cảnh xung quanh cũng là một mảnh hoang tàn. Vườn trà cũng đã cháy rụi.
Khói bốc lên nghi ngúc cả bầu trời, lửa vẫn còn cháy ở những cái cây gần đó. Dương Hàn Thiên và Thẩm Yên Nhi ra khỏi xe, đi nhanh về phía đó.
"Chuyện...chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng nói của Thẩm Yên Nhi run run, nước mắt lưng tròng.
Dương Hàn Thiên bên cạnh nhíu chặt mi tâm, đầu đầy hắc tuyến "Chắc chắn là bọn họ, chết tiệt thật!"
"Là ai? Anh biết bọn họ? Mau nói cho tôi nghe!" Thẩm Yên Nhi nghe anh nói vậy, quay sang túm lấy cổ áo anh, giọng đã lạnh đi vài phần nhưng không che giấy được sự run rẫy trong lời nói của cô.
"Khụ...khụ..." Tiếng của một người phụ nữ gần đó phát ra. Làm cho cả hai người đều quay đầu về hướng phát ra tiếng động.
"Hai con đến muộn quá đấy, căn nhà bị bọn họ đốt cháy hết rồi." Người phụ nữ phát ra tiếng nói là Diệp Du Lan.
Bên cạnh bà là Nam Cung Nguyệt, Thẩm Quân Đình và một người đàn ông. Người đó không ai khác chính là anh trai của Thẩm Yên Nhi, Thẩm Quân Thịnh.
"Anh? Mọi người? Mọi người có sao không?" Thẩm Yên Nhi buông cổ áo Dương Hàn Thiên ra, chạy về phía bọn họ, ngân ngấn nước mắt.
Dương Hàn Thiên cũng bước theo sao cô. Lúc này đôi mày của Dương Hàn Thiên giãn ra một chút.
"Cái con nhóc này, khóc cái gì! Có anh hai đây mà! Không có chuyện gì xảy ra cả!" Thẩm Quân Thịnh xoa đầu Thẩm Yên Nhi khi thấy cô sắp khóc đến nơi.
Thẩm Yên Nhi trừng mắt nhìn Thẩm Quân Thịnh, tay quệt nước mắt "Hừ! Em gái của anh anh không cho khóc à? Mà anh làm gì ở đây thế?"
"Anh không ở đây thì mọi người đã nằm mãi trong đó rồi" Thẩm Quân Thịnh vừa nói vừa chỉ vào căn nhà trắng bị cháy kia.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là bọn họ đúng không?" Dương Hàn Thiên nhìn mọi người nhưng hàm ý rõ ràng lại muốn hỏi Thẩm Quân Thịnh.
Cũng may là Quân Thịnh đến kịp, giúp bọn mẹ thoát ra kịp thời." Nam Cung Nguyệt lên tiếng trả lời.
HanMocHi