Buổi chiều, Phương Thần cùng bọn người Dạ Thành Đông đi đến trung tâm mua sắm kiểm tra một số thứ vừa rời khỏi trung tâm anh và bọn họ nhìn thấy Clara và Phương Chí Bình đang nắm tay nhau đi dạo phố, hai người trông rất thân mật vui vẻ khiến cho tim của Phương Thần đau lại càng thêm đau.
Clara chạm mặt với bọn họ, cô sựng người lại nụ cươi tắt hẳn đi, Phương Thần hơi thở dần trở nên nặng nề:
"Tiểu Vân! Tại sao em lại đi với anh ta? Chẳng phải em đang quen Âu Dương Dật Huân sao?"
Clara nhếch môi cười lạnh đáp:"Hình như anh đã có nhầm lẫn gì ở đây rồi tôi đâu có chính miệng nói là tôi quen với Dật Huân đâu chứ? Người mà tôi lựa chọn chính là Chí Bình."
Phương Thần nhắm chặt mắt hít thở thật sâu, bây giờ anh chính là vừa yêu vừa hận cô, hai tay anh siết chặt lại nói với cô:
"Hạ Nguyệt Vân! Tôi nhớ rõ lúc trước cô muốn chia tay với tôi đúng không? Lúc đó tôi không đồng ý nhưng bây giờ tôi đã thấy được con người thật của cô rồi tôi đồng ý chia tay. Từ nay về sau tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô nữa hết."
Vừa nói xong, anh quay người bỏ đi Lục Dĩ Tường lườm cô anh vô cùng tức giận:"Loại con gái như cô không xứng đáng để có một tình yêu đích thực."
Âu Hoằng Phong ánh mắt lạnh nhạt, đáng sợ:"Xem như tôi đã được tận mắt chứng kiến, thấy rõ con người thật của cô rồi."
Bốn người họ quay người bước nhanh đi theo Phương Thần, Phương Chí Bình kéo cô vào lòng:"Em đừng để ý những lời của bọn họ nói em yên tâm anh sẽ bắt từng người từng người một trả giá vì những lời nói hôm nay mà họ đã dám nói với em."
Điện thoại của Phương Chí Bình reo lên anh nghe máy xong liền nói với cô:
"Bây giờ anh có chuyện gấp cần phải giải quyết A Vĩnh sẽ đến đón anh ngay em hãy chịu khó lái xe về nha."
Clara từ lúc nghe Phương Thần nói câu chia tay thì cô đã như người mất hồn cô chỉ khẽ gật đầu đáp:"Em biết rồi! Anh cứ đi đi em sẽ tự lái xe về."
Phương Chí Bình xoa đầu cô, A Vĩnh nhanh chóng đến đón anh đi Phương Chí Bình vừa đi thì cô bước nhanh vào xe, tựa vào ghế mà bật khóc nức nở, tim cô rất đau nó đau thấu cả tâm can, cô khóc thành tiếng nấc giọng nói cô nức nở, nghẹn ngào cất lên:
"Thần! Em xin lỗi! Em có lỗi với anh."
Trời đã khuya, hành lý của cô cũng đã được chuyển đến biệt thự của Phương Chí Bình, bên ngoài trời mưa rất lớn bình thường khi trời mưa cô luôn có Phương Thần ở bên, bây giờ không còn cô cảm thấy rất cô đơn, lạnh lẽo cô cảm thấy cả căn phòng đáng sợ hơn bao giờ hết.
Clara mở cửa bước ra ngoài đi ngang phòng của Phương Chí Bình cô nghe thấy giọng nói của anh ta vọng ra cô khẽ mở cửa bước vào thì thấy anh hình như gặp ác mộng, cả người đổ đầy mồ hôi vẫn còn đang chìm trong cơn ác mộng ấy.
Clara bước đến gần hơn, lay lay Phương Chí Bình gọi anh:
"Chí Bình! Chí Bình! Anh tỉnh dậy đi! Chí Bình!"
Phương Chí Bình nắm chặt lấy tay của cô ở khóe mắt của anh nước mắt đang rơi xuống không ngừng.
"MẸ!!!" Phương Chí Bình hét lớn ngồi bật dậy cả người đầy mồ hôi tay vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô.
Anh quay đầu nhìn thấy cô đã ngay lập tức ôm chằm lấy, ôm rất chặt Clara cau mày hỏi anh:
"Chí Bình! Anh gặp ác mộng sao?"
Phương Chí Bình khẽ gật đầu:"Anh lại nhìn thấy cảnh tượng mẹ anh vì Phương Doanh Trần mà chết, trước khi nhắm mắt bà ấy còn bảo anh là đừng hận bọn họ nhưng làm sao anh lại không hận được chứ? Chính vì bọn họ mà mẹ anh mới chết bảo anh không hận bọn họ không căm thù bọn họ anh không thể làm được."
Clara thật sự không ngờ anh còn có quá khứ như vậy, chính vì chuyện trong quá khứ đã khiến cho anh trở thành người như vậy.