Hẻm nhỏ này không thấy ánh mặt trời, ngõ hẹp và dài, hai bên tường cao màu xanh nâu, trên tường cây cối tốt um cành lá chìa ra ngoài, hẻm nhỏ có rất nhiều uốn lượn khiến người ta sợ.
Hứa Mộ Nhan trong lòng chỉ nghĩ đến người bệnh, nên cô đi rất nhanh, chỉ thấy bộ váy hồng lướt qua ngõ tối.
Bé gái bên cạnh cô đột nhiên bỏ tay ra, chạy nhanh ra đầu hẻm.
“Này, cháu đi đâu? Không đi cứu mẹ cháu sao?”
Bé gái vẫn không dừng bước chân, vẫn chạy nhanh đến đầu hẻm.
Hứa Mộ Nhan nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thấy có chút không thích hợp, hẻm nhỏ này rất âm u, hơn nữa đây là ngõ cụt, căn bản không có gia đình sinh sống!.
Cô vội vàng xoay người đi ra hẻm nhỏ, nhưng lại thấy sau lưng có một người, người này mặc áo sơ mi đen, quần âu đen, khuôn mặt che vải đen chỉ lộ ra đôi mắt không chớp nhìn cô.
Hứa Mộ Nhan trong lòng sợ hãi, người này muốn làm gì?
Sau đó, cô thấy bé gái vừa nãy chạy đến bên người đàn ông này, anh ta từ trong túi lấy ra một nắm tiền mặt có giá trị lớn vứt xuống đất, bé gái ngồi xổm xuống đem tiền nhặt lên, khuôn măt nhỏ nhắn cười tươi như hoa.
Cô bé đứng dậy, tiếng nói non nớt, “Cảm ơn chú.” Sau đó liền chạy ra khỏi hẻm.
Lúc này, trong hẻm nhỏ chi còn Hứa Mộ Nhan và người đàn ông áo đen.
Thế nhưng cô như vậy bị lừa!
Cô thật là không có cảnh giác, chỉ là……chỉ là ai có thể ngờ được một đứa bé đáng thương có thể lừa cô?
Gió nhẹ thổi qua đầu, càng làm không khí trong hẻm nhỏ thêm quỷ dị.
Người đàn ông này cực kỳ cao lớn, thoạt nhìn là người rất phong độ.
Hứa Mộ Nhan sợ hãi lui về sau một bước.
Người đàn ông này muốn làm gì?
Hứa Mộ Nhan tự hỏi cô chưa bao giờ đắc tội với ai cả, tại sao có thể bị người lừa gạt như vậy, người này sẽ không phải là đến giết cô chứ?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Hứa Mộ Nhan liền thấy con dao trong tay người đàn ông chợt lóe, hướng cô đi đến.
Trong lòng cô run lên, chẳng nhẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây?!
“Anh….Anh là ai! Tại sao lại muốn giết tôi?” Hứa Mộ Nhan buộc phải liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Người đàn ông này cũng không có mở miệng, chỉ hướng cô đi tới, cho đến khi cô chạm vào góc tường, không còn đường lui.
Giờ phút này, mặt cô trắng bạch trán đầy mồ hôi, cô khẽ căn môi, mặc dù trong lòng cô rất sợ, nhưng đôi mắt trong suốt của cô không có một tia hoảng hốt.
Lúc này, nếu lớn tiếng kêu cứu, cũng không kịp rồi, cho dù có người tới chắc cô cũng thành xác chết dưới con dao trong tay người đàn ông này.
Nụ cười bên môi người đàn ông cứng đờ, kinh ngạc nhìn Hứa Mộ Nhan bình tĩnh như vậy!
“Cô không sợ tôi sẽ giết chết cô sao?” Anh ta đè thấp thanh âm nói.
Nghe vậy, cô cười nhạt, rực rỡ, nụ cười như chiếu sáng cả hẻm nhỏ âm u.
“Tôi không làm việc gì trái với lương tâm mình, không sợ quỷ tới gõ cửa!”
Đều nói kẻ giết người muốn nhìn đến người bị giết trước khi chết hoảng sợ tuyệt vọng, cầu xin bộ dáng.
Bởi vậy mới thỏa mãn bản chất tàn nhẫn của họ.
Nhưng Hưa Mộ Nhan vẫn giả bộ trấn định làm cho anh ta thất vọng rồi.
Người đàn ông này vẫn không tức giận, khóe miệng nhếch lên.
“Cô đã không sợ chết, không biết cô có sợ mình bị cường hiếp hay không? Vừa hay tôi cũng lâu không có quan hệ với phụ nữ.”
Anh ta cố ý kéo dài thanh âm, giọng trầm thấp khàn khàn.