TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

chương 61: thỏa thuận lúc nào thì mới đưa cho tôi?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang xem biểu diễn thì bàn tay của Hoắc Noãn bị nắm đau, nhỏ giọng hô một tiếng, lúc này Bùi Lạp Minh mới tỉnh lại, buông lỏng bàn tay của cô ra.

Ánh sáng lờ mờ, Hoắc Noãn chắc chắn không nhìn thấy được sự tức giận trong mắt anh giờ phút này.

Hứa Mộ Nhan!

Thì ra thật sự là cô!

Một khắc kia, khi xác định người trên sân khấu kia là Hứa Mộ Nhan, Bùi Lạp Minh chợt cảm thấy đáy lòng giống như nếm đủ ngũ vị trên đời, có khiếp sợ, có mừng rỡ, có tức giận...

Không ngờ năm năm không thấy, giờ cô đã trở nên càng xinh đẹp, lại bộc lộ ra tài năng của mình.

Hứa Mộ Nhan, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp mặt!

Bùi Lạp Minh âm thầm nói ở đáy lòng...

Cô không có nghe nhầm chứ?

Cô thành công, thật sự thành công rồi!

Thật ra thì giống như lời Cố Vĩ đã nói, chỉ cần nghĩ ở dưới khán đài không có ai, cũng sẽ không sợ, anh cũng không có lừa cô...

Giờ khắc này cô càng thêm khẳng định mình là có thực lực, thật là phải có tài năng mới có thể thiết kế được.

Hứa Mộ Nhan nắm thật chặt đôi tay, toàn thân có chút kích động mà phát run, nước mắt trong suốt đã nhanh chóng làm khóe mắt cô ươn ướt lóe sáng, nổi bật lên đôi con ngươi càng phát ra ánh sáng.

“Tin tưởng rằng, âm thanh vừa rồi cũng đã đủ để chứng minh bộ trang phục cánh chim thiên sứ này rất được yêu thích, xin hỏi mọi người là ưa thích thiết kế này hơn, hay vẫn là ưa thích người mẫu mặc bộ trang phục này hơn đây?” Vì không khí nồng đậm bị kéo dài, người chủ trì liền phát huy hỏi trúng tim đen của mọi người dưới khán đài.

Mà dưới đài, âm thanh nhất thời nhiệt tình dâng cao, “Thiết kế đẹp, người còn đẹp hơn.”

“Đều đẹp, đều mỹ.”

“.....”

Mà đứng ở trên sân khấu Hứa Mộ Nhan nghe sự được sự ca ngợi, gương mặt xinh đẹp đã sớm bị nhuộm một tầng màu hồng, như vậy càng phát ra sự mê người.

“Chúng ta cùng người mẫu trò chuyện một vài câu mọi người thấy có được không?”

“Tốt! Tốt!”

Mọi người đều đồng thanh nói ầm lên, sức nóng của buổi biểu diễn tối ngày hôm nay đã được đẩy lên đến cao trào nhất.

Hứa Mộ Nhan tiếp lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía Cố Vĩ và Vũ Dương ở dưới khán đài, “Trước tiên xin được cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian đến tham dự buổi triển lãm thời trang ngày hôm nay, hôm nay ở đây tôi xin được nói cám ơn đến hai người, cám ơn thầy Willson để tôi có được thành tựu như vậy vào thời điểm này, là thầy vẫn một công kiên nhẫn vun đắp, khích lệ cho tôi, lòng tốt của thầy em sẽ vẫn để mãi trong lòng, người thứ hai chính là học trưởng Vũ Dương, nếu như không có anh trong năm năm trước chăm sóc cho tôi,tôi cũng không thể nhanh như vậy mà kiên cường đứng lên, lần nữa đối mặt với cuộc sống, cám ơn rất nhiều! Cuối cùng tôi muốn cám ơn tất cả mọi người ở đây, cám ơn sự nhận định của mọi người đối với thiết kế của tôi, vinh dự này thuộc về tất cả mọi người.”

“Được, nói rất hay!”

“Tốt!”

Ở trong tiếng vỗ tay cùng hoan hô của mọi người, buổi biểu diễn mở màn lần này rất thành công được kết thúc trong sự hạnh phúc của mọi người.

“Lạp Minh, mới vừa rồi bộ thiết kế do người mẫu đó biểu diễn thật xinh đẹp, nghe nói bộ trang phục đó cũng chính là tự tay cô ấy thiết kế, Willson không hổ danh là một nhà thiết kế đại tài, học trò của anh ta cũng ưu tú như vậy.”

Hoắc Noãn vẫn hưng phấn như cũ mà nói, hiển nhiên còn chưa trong sự việc vừa rồi lấy lại tinh thần.

Mà bên cạnh cô, Bùi Lạp Minh không có nghe cô nói chuyện, chỉ là nhìn phong cảnh dọc đường, trong tròng mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, rồi lại giống như biển rộng gợi sóng lăn tăn.

“Lạp Minh, bộ trang phục thiên sứ cánh chim kia anh có thể mua lại cho em được hay không?”

Hoắc Noãn làm nũng y hệt con mèo con hướng trong ngực anh cọ xát, anh lúc này mới quay đầu lại nhìn cô.

“Được, chỉ cần em thích là được!”

Bên ngoài cửa một mảnh ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh mà càn rỡ vung vãi xuống sàn nhà, trong phòng một mảnh ấm áp.

“Duẫn Kiệt, nếu như con mà còn không chịu dậy nữa thì sẽ lập tức tới trễ đó!” Hứa Mộ Nhan nhức đầu nhìn con trai còn đang ngủ nướng.

“Mẹ, con ngủ thêm một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là được rồi.” Cậu đem thân thể nho nhỏ lại một lần nữa chui vào trong chăn, rù rì nói.

“Tốt, nếu nói như vậy, buổi lễ tối nay con cũng không cần đi, còn nữa, mẹ sẽ đi chơi ở bãi biển hai ngày không về, như vậy thì con cũng sẽ không thấy được mẹ.”

“Không được, không được! Con cũng muốn đi!” Duẫn Kiệt vọt từ trong chăn chui ra, mặt uất ức.

“Ok, con mau dậy đi, xe của ba nuôi đã ở dưới lầu chờ con rồi, hơn nữa ngày đầu tiên đi học không thể đi muộn, nếu không thì thầy giáo sẽ không thích con rồi.”

“Mẹ thật là dài dòng, con biết rồi!”

Đem Duẫn Kiệt xuống lầu xong, Hứa Mộ Nhan thở thật dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng làm xong.

“Mộ Nhan, Hứa Mộ Nhan!” Lúc này nhà trọ của cô đột nhiên vang lên tiếng gọi.

Người nào?

Là ai mới sáng sớm đã gọi cô?

Đi xuống dưới lầu, Hứa Mộ Nhan sững sờ nhìn chiếc ô tô để ngang ngay trước mặt.

“Lên đây đi, tôi sẽ dẫn em đến công ty, nhân tiện chúng ta hóng gió một chút, em còn nhớ cảnh tượng thời điểm ở Pháp, lần đầu tiên tôi đưa em đi hóng gió không?” Giọng nói của Cố Vĩ thật giống như ánh nắng mặt trời ấm áp làm hòa tan trái tim cô.

“Nhớ, vậy chúng ta lên đường thôi.”

“Được, ngồi vững vào đó!”

Xe ô tô màu trắng đón gió mà lao đi, người trên xe lại nở một nụ cười rực rỡ, khiến mọi người đi trên đường đều rối rít ghé mắt nhìn lại.

Người đàn ông lịch sự nho nhã, đôi lông mi đen nhánh nồng đậm nam tính, đôi mắt trong suốt mà sáng ngời.

Mà chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông là một cô gái, có gương mặt xinh đẹp thoát lệ, nụ cười thật ngọt ngào giống như đường mật, một đôi mắt trong suốt ánh lên tia vui vẻ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười thanh thúy.

Bọn họ xem ra thật xứng đôi.

Người đi đường rối rít ở trong lòng than thở.

Mà lúc này một chiếc ô tô màu trắng từ phía sau vọt lên trước một chiếc ô tô màu đen, ở trong chiếc ô tô màu đen, Bùi Lạp Minh đưa mắt trầm mặc nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía người phụ nữ đang cười hết sức sáng lạn ngồi bên trong xe ô tô màu trắng, hình như là ánh mặt trời hơn mọi ngày mà sáng chói, cơ hồ muốn làm bị thương hai mắt của Bùi Lạp Minh.

Rồi sau đó anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, “Chuyện tối hôm qua tôi giao phó cho anh giờ như thế nào rồi?”

“Dạ, tất cả tư liệu về năm năm cô ấy sống ở Pháp tôi đã gửi vào hộp thư của ngài rồi ạ.”

“Được rồi, trước hết như vậy đi.”

Bùi Lạp Minh trở lại công ty, An Thần nói cho anh biết buổi tối nay nhà thiết kế nổi tiếng Willson sẽ ở ngoại ô thành phố A, trên bãi cát tổ chức một buổi lễ chúc mừng cho học trò của anh ta Elaine, hỏi anh có đi hay không.

Anh không có trả lời, mà trực tiếp đi vào trong phòng làm việc.

Elaine?

A, hóa ra đây là tên mới của cô?

Anh đương nhiên sẽ đi, hơn nữa còn muốn dẫn Hoắc Noãn đi.

Gần tối, Hứa Mộ Nhan đúng giờ mà tới địa điểm tổ chức buổi lễ.

Bờ cát Bồ Anh là bờ cát nổi tiếng nhất thành phố A, là một hòn đảo nhỏ tự trôi nổi nằm ở hướng đông nam.

Trên đảo vì khai thác du lịch ngắm cảnh mà đã hoàn chỉnh xây dựng một khu thiết bị giải trí, mà trên đảo chỉ duy nhất có một tòa khách sạn, thiết bị cùng nhân viên phục vụ đều rất hoàn hảo, rất xứng với danh hiệu khách sạn năm sao tiêu chuẩn của nó.

Ở một nơi như này tất nhiên là phải ở cả một đêm, ít nhất cũng phải tiêu xài hơn một vạn, càng không cần nói khi bao một hòn đảo chỉ để mở một bữa tiệc trong hai ngày.

Thấy vậy, lần này Willson thật là đã vì cô mà lỗ vốn rồi.

Chỉ là chút quá đáng tiếc khi Vũ Dương không có cách nào tới tham gia vào buổi tiệc chúc mừng này, bởi vì anh còn phải tiếp một vị chủ tịch ở một nơi khác.

Khi Hứa Mộ Nhan đi vào trong gian phòng của cô thì không khỏi mở to hai mắt.

Đây mới thật sự là khách sạn sao?

Trang hoàng trong phòng cùng thiết bị nếu đem ra so sánh với biệt thự thì không thể phân cao thấp.

Trong gian phòng này gồm có một phòng khách, một phòng tắm cực lớn, trong phòng tắm có một bồn tắm cũng cực lớn, cơ hồ người có thể bơi lội trong chiếc bồn tắm đó.

Trong mỗi phòng thiết bị điện ảnh và truyền hình tự động thì khỏi phải nói, mỗi gian phòng còn có một nhân viên phục vụ đặc biệt, chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

“Elaina, có muốn đi dạ bờ biển một chút không? Hòa nhập với thiên nhiên.” Lúc này Cố Vĩ đẩy cửa phòng của cô ra, đề nghị.

“Cũng tốt.”

Hứa Mộ Nhan cởi giày cao gót ra, cao hứng theo bờ biển bước chậm, gió biển dịu dàng thổi qua, mặt nước biển màu lam, bãi cát màu vàng kim mềm mại.

Sóng biển màu lam vọt vào bãi cát màu vàng kim, hóa thành bọt màu trắng.

Cuối ngày, ánh mặt trời càng tỏ ra chói lọi.

Gió biển khẽ mang vị mặn chát, từ sâu trong biển thổi vào, mang theo hơi thở thần bí mà lãng mạn đến bên bờ biển.

Ở bên trong cảnh đẹp này, mặc dù xung quanh hòa toàn là yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào bờ tạo thành nhiều âm thanh truy đuổi, nhưng thật giống như có một nhạc công đang đứng bên cạnh kéo lên một bản nhạc đẹp.

“Nơi này thật đẹp, làm cho người ta không nhịn được mà lại nói đến những lời yêu thương.” Hứa Mộ Nhan nói ra âm thanh rất nhỏ, thật giống như đang lầu bầu lầu bầu.

Lông mi của cô có chút hơi rung rung, ở trên mặt của cô lưu lại một tầng thật mỏng ánh sáng, tóc của cô bị gió biển thổi đến sau lưng, nước biển như có như không đọng lại trên trán trơn bóng của cô, phát ra sự rung động, bỏ qua mọi vật, nét mặt trên mặt cô, ấy là dạng cười không màng đến danh lợi, như lại làm cho người đứng bên cạnh cảm thấy một loại hạnh phúc lớn lao.

Cố Vĩ chậm rãi cúi đầu, đặt ở trên ngực, cảm thụ nhịp tim, nhịp tim giống như đã bắt đầu gia tốc...

Cố Vĩ nhìn mặt biển dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng nhàn nhạt lóng lánh dìu dịu hạ xuống, cứ nhau vậy,.... Mãi cho đến vĩnh viễn.

“Nếu như em nghĩ muốn nói lời yêu thương, anh sẽ nguyện ý làm người lắng nghe hết mọi lời nói của em...” Sau một giây, Cố Vĩ nghiêng đầu nhìn cô thấp giọng nói.

Có lẽ âm thanh của anh quá nhỏ, cho nên lời nói của anh đã bị thổi tan trong gió, cô không thể nào nghe được...

“Thầy, nơi này thật sự là rất đẹp.” Hứa Mộ Nhan vừa say xưa ngắm cảnh vừa nói.

Mà ở cách bọn họ không xa, cũng có hai bóng dáng chậm rãi đi tới.

“Lạp Minh, nơi này thật đẹp.”

Chợt một âm thanh mềm mại cắt đứt sự an tĩnh giờ phút này của Hứa Mộ Nhan.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy hai người kia dưới ánh nắng mặt trời.

Người đàn ông thì lạnh lùng, người phụ nữ thì cười hạnh phúc.

Hứa Mộ Nhan cùng người đàn ông đó bốn mắt nhìn nhau, chợt cảm thấy tim như bị một thứ gì đó vô hình chặn lại, đang từng điểm từng điểm trầm xuống, đau đớn trong mắt thoáng qua thật nhạt lẫn vào trong ánh nắng chiều, chỉ là ánh mắt đó của cô đã rất nhanh biến mất ngay ở đáy mắt, mặt mũi một mảnh yên tĩnh, giống như đang nhìn người xa lạ.

“Xin chào, tôi là Hoắc Noãn, tôi rất thích bộ trang phục thiên sứ cánh chim đó, thiết kế rất tuyệt!” Hoắc Noãn kéo cánh tay của Bùi Lạp Minh, bước chân ưu nhã đi tới trước mặt cô, không nhịn được than thở.

“Cám ơn.”

“Chúng tôi rất nhanh nữa sẽ kết hôn, đến lúc đấy nhất định cô phải tới dự nha!”

“Dĩ nhiên, tôi nhất định sẽ cùng với Elaine tới đó.” Cố Vĩ tựa như nhìn thấu biểu hiện khác thường của Hứa Mộ Nhan, ngay sau đó đưa tay đặt ở trên vai của cô, trên môi thỏa mãn nở một nụ cười hạnh phúc.

Hai người thân mật như vậy thật giống như một cây châm đâm vào trong mắt của Bùi Lạp Minh.

“Việc này, tôi xin phép đi toilet một chút.”

Nói xong Hứa Mộ Nhan hướng về phía Cố Vĩ cười cười, liền hướng khách sạn đi tới.

Trong phòng rửa tay, Hứa Mộ Nhan từng ngụm từng ngụm hút khí, cố gắng vuốt xuống sự lo lắng trong lòng.

Hứa Mộ Nhan vừa mới ra khỏi toilet, chợt bên cạnh có một cánh tay lạnh lẽo bắt được cổ tay của cô, Hứa Mộ Nhan bị đau hô lên một tiếng, rồi sau đó cả người bị kéo vào trong phòng đối diện.

Khi cô chống lại đôi mắt như hàn băng kia, trong lòng không khỏi bị chấn động.

Hô hấp nặng nề hòa lẫn vào nhau trong căn phòng yên tĩnh nghe có vẻ cựa kỳ rõ ràng.

Hứa Mộ Nhan cố gắng ngăn chặn lại sự kích động trong lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp không hề gợi sóng, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, “Bùi tổng, mời tự trọng.”

Lông mi của cô đen dày tạo thành một cây quạt nhỏ, đem hết tất cả mọi cảm xúc của cô hoàn toàn bao trùm, cho dù là ai cũng không nhìn ra.

“Hừ, tự trọng? Cô là vợ hợp pháp của tôi, tôi đối với với cô như thế nào đều là hợp tình hợp lý.” Âm thanh kia thật giống như hàn băng, mang theo số mệnh, đâm vào trong lòng cô.

“Vợ? Bùi tổng, chúng ta năm năm trước đã ly hôn, vợ của anh là Hoắc Noãn.” Giọng nói của cô bình tĩnh không có một tia gợn sóng, giống như anh và cô là hai người xa lạ không có gì khác biệt, cái nhận thức này, Bùi Lạp Minh cảm thấy ngực của mình như đang có một ngọn lửa thiêu đốt, hơn nữa ngọn lửa càng ngày càng cháy mãnh liệt.

Hứa Mộ Nhan cho là anh đối với chuyện của cô chắc là đã không còn bất kỳ hứng thú nào, nhưng giờ phút này cô lại cảm nhận được rõ ràng là anh đang tức giận.

Vẫn đang diễn trò sao?

“Không còn chuyện gì nữa, Bùi tổng, tôi muốn đi ra ngài.” Nói xong cũng không quay đầu lại, liền đi ra cửa.

Nhưng sau lưng kia lại có một cánh tay lạnh lẽo lần nữa bắt được cổ tay của cô, Hứa Mộ Nhan bị đau hô lên, rồi sau đó cả người bị anh chống đỡ ở trên tường.

“Bùi Lạp Minh, anh nổi điên làm gì, mau buông tay.”

Trong không khí, sự trầm mặc bị đông cứng lại.

Tiếp, một cỗ hơi thở ấm áp kèm theo âm thanh tà mị xuyên qua không khí vào bên trong tai của cô, làm cho cô không nhịn được lạnh run một cái.

“Phần giấy thỏa thuận ly hôn này tôi vẫn chưa có ký.”

Cái.... cái gì?

Anh vẫn không có ký tên sao?

Lời nói của Bùi Lạp Minh như một đạo sấm sét giữa trời quang hướng tới lòng của Hứa Mộ Nhan, giờ phút này trong lòng cô trừ kinh ngạc, chính là rung động thật sâu....

Hình như với nét mặt của cô làm Bùi Lạp Minh thấy rất hài lòng, trên khuôn mặt tuấn dật chợt nâng lên một chút ý cười, “Đúng, tôi chẳng những không có kí tên, hơn nữa thỏa thuận ly hôn còn bị tôi xé nát, tôi xem cô còn đi quyến rũ đàn ông như thế nào nữa.”

“Bùi Lạp Minh, anh đúng thật là quá đáng! Phải biết là nếu như anh còn chưa có cùng tôi ký tên ly hôn mà đã cùng Hoắc Noãn kết hôn, thì chính là phạm pháp, tội trùng hôn.”

“Tội trùng hôn? Tôi là cùng Hoắc Noãn công bố tin tức kết hôn, nhưng là cô ấy không quan tâm tới tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi có thể khiêm tốn đưa cô ấy vào cửa Bùi gia mà không kêu khách mời tới, ai dám nói là tôi phạm pháp? Hả?”

“Anh! Anh thật hèn hạ! Tại sao anh cứ truy lùng sự sự hạnh phúc cùng quyền lợi tự do của tôi, chúng ta không còn quan hệ, không phải sao? Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi?” Hứa Mộ Nhan bị lời nói khích của anh làm cho hai tầng mắt mơ hồ hiện lên một tầng hơi nước.

Anh tại sao lại không chịu buông tha cho cô đây?

Hôm nay anh đã tìm về được người phụ nữ trong lòng của anh rồi, anh còn cảm thấy chưa đủ hay sao?

Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hành hạ cô?

Nhìn bộ dạng cố nén uất ức của cô, trong lòng Bùi Lạp Minh cũng không khỏi run lên.

Thật ra thì anh cũng không biết Hoắc Noãn có để ý tới tờ giấy đăng ký kết hôn hay không, cũng không biết vì sao khi vừa nói ra câu kia ngay cả anh cũng cảm thấy giật mình, đây là có chuyện gì?

Anh đối với cô hôm nay không phải là trừ hận ra, hay còn là điều gì sao?

Hận cô ban đầu hại chết Hứa Mộ Thanh, hận cô là không từ mà chia tay, hận cô tuyệt tình....

Ngay cả giờ phút này anh cũng không biết mình đối với cô là yêu hay không yêu, nhưng anh chính là sẽ không để cô trôi qua hạnh phúc.

Đây là cô thiếu anh sao?

Quả nhiên chuyện gì cũng đều dính dáng tới cô, suy nghĩ của anh trở nên xốc xếch....

Nghĩ tới đây, bàn tay đang giữ tay Hứa Mộ Nhan của Bùi Lạp Minh thoáng nắm thật chặt, mà trước mắt anh chợt thoáng qua hình ảnh mới vừa rồi cô cùng Cố Vĩ thân mật đứng chung một chỗ, một chút lý trí còn sót lại trong khoảnh khắc này hoàn toàn bị thiêu đốt hầu như không còn, trong mắt hiện lên một tầng âm u, “Bỏ qua cô? Đừng mơ tưởng! Cô nghĩ có thể cùng người đàn ông khác ân ân ái ái sống qua ngày sao? Tôi nhất định sẽ không cho phép, cô nợ tôi, đời này cũng còn không rõ ràng.”

Hứa Mộ Nhan muốn dùng sức tránh thoát ra khỏi sự giam cầm trong lồng ngực của anh, nhưng chỉ là phí công, hơi sức của anh quá lớn.

Rốt cuộc, Hứa Mộ Nhan cũng bỏ qua giãy giụa, ngưng mắt nhìn người đàn ông cao ngạo, lãnh khốc trước mặt này, khẽ cười khổ.

Nụ cười này lại như một loại mị sắc đập vào trong mắt, xinh đẹp mà bi thương, xinh đẹp đoạt hồn.

Nhìn thấy vậy, tâm của Bùi Lạp Minh rung động, cảm giác tức giận cũng đồng thời ở trong người nổ tung ra.

Một giây kế tiếp, môi của anh giống như mưa rơi lạnh lẽo rơi xuống chiếc cổ trắng ngần của cô.

Không có thương tiếc, không có chút dịu dàng nào, chỉ có lỗ mãng, thật giống như một con thú đang bắt đầu tức giận, muốn cắn đứt đoạn cổ của cô.

Hứa Mộ Nhan ở dưới đất thấp hô một tiếng ‘A’, nhưng âm thanh rất nhanh bị đôi môi của anh chặn lại.

Môi của anh ở trên môi của cô tàn bạo trằn trọc, mang theo sự phẫn nộ như gió bão mưa rào.

Thừa dịp cô mở miệng lấy hơi thì lưỡi của anh như lưỡi của rắn linh hoạt cạy ra hàm răng của cô, chui vào trong khoang miệng của cô, cùng đầu lưỡi của cô quấn quýt.

Cô cố hết sức kháng cự, nhưng sự kháng cự của cô chỉ đổi lại sự liên hồi chiếm đoạt của anh, anh hình như không có nhả ra ý tứ muốn dừng lại.

Hứa Mộ Nhan đau đớn nhìn thẳng vào trong hai mắt tối tăm kia, nhìn thẳng vào trong đôi mắt tàn khốc của anh.

Tâm, thật giống như bị sự tàn khốc này cắn nát.

Cô không cho phép mình khóc, cô không cho phép mình ở trước mặt anh mềm yếu, nhưng nước mắt lại cứ theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

Trong mắt cô đều là đau đớn và quật cường, môi của cô sưng đỏ, trên cổ của cô đều là dấu hôn màu hồng, tất cả đều như đang tố cáo sự bạo ngược của anh vào giờ phút này.

Vẻ mặt anh sợ hãi, tỉnh táo lại, đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc vô hình, phức tạp đến nỗi anh cũng không thể nói được.

“Bùi tổng, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư lần nữa đưa đến cho anh, hi vọng anh sẽ mau chóng ký tên.” Giọng nói Hứa Mộ Nhan lành lạnh, không có một tia cảm xúc.

Bóng đêm dần dần xuất hiện, ánh chiều tà le lói, phía tây là bầu trời chỉ có một quả cầu lửa khổng lồ cháy ảm đạm.

Gió biển thổi càng ngày càng mạnh.

Trên bờ cát trống rỗng, chỉ thấy rất nhiều nhân viên mặc đồng phục đang làm việc, họ bận rộn trang trí hội trường, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.

Lúc này, chỉ sợ tất cả các khách mời đều đang ở trong phòng thay đồ, trang điểm mà thôi.

Dưới ánh đèn sáng rọi, khuôn mặt tuấn dật của Bùi Lạp Minh làm cho mọi người khi nhìn vào đều không mở mắt ra được, bên môi trước sau đều là nụ cười nhàn nhạt, chỉ là trong đôi mắt lạnh lẽo kia hoàn toàn là lạnh hờ hững, kiêu căng vểnh cao cằm, còn có khí chất bẩm sinh làm cho tất cả mọi người khi thấy anh đều không có cách nào tiếp cận được, thật giống như nhân vật trong truyện cổ tích.

Anh ưu nhã đỡ tay của Hoắc Noãn, nhìn giống như một thân sĩ ở thế kỷ mười tám của Anh quốc, cùng một loại dịu dàng chăm sóc, chậm rãi bước xuống bậc thang.

Hứa Mộ Nhan ở trong đám người, ánh mắt theo mọi người đồng loạt nhìn lên gương mặt tuấn mỹ ở dưới ánh đèn phía bên này.

Chợt lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của Cố Vĩ, không biết có phải hay không là ảo giác, cô giống như cảm thấy ở dưới ánh đèn kia trong nháy mắt, anh đem tay của cô cầm chặt đi lên một chút.

“Thật đẹp trai!” Không biết là người nào len lén hô một tiếng, phá vỡ không khí cứng đờ của mọi ánh nhìn của mọi người về phía Bùi Lạp Minh, trong nháy mắt mọi người chung quanh đều đưa ra lời phụ họa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio