“Nhớ phải biểu hiện thật tốt, lần này Bùi tổng cố ý tổ chức lễ ăn mừng cho bộ sưu tập mới, cơ hội khó có được, một hồi nữa tất cả nhân viên sẽ xem cô biểu diễn thời trang, còn có một vị khách thần bí nữa nha.” Phương quản lý bỏ túi nilon đang bao bọc trang phục xuống, gương mặt thần bí, đáy lòng tràn đầy mong đợi.
Theo ý ông, Hứa Mộ Nhan đạt được những thành công này tất nhiên là chuyện đương nhiên.
Nhìn trong mắt Phương quản lý tràn đầy kỳ vọng, Hứa Mộ Nhan hít sâu một hơi, nhận lấy trang phục trong tay ông.
Lần này cô phải bỏ ra gấp đôi sự cố gắng, cô muốn chiến thắng nỗi sợ khác nhau khi đứng trên đài biểu diễn, cô muốn đứng trên thành công, bởi vì cô bỏ ra cố gắng nhiều hơn, sâu hơn so với bất kỳ người nào...
Bình sương nhô ra phun đầy sương mù dày đặc, làm cho người ta không thể nhìn thấy đằng sau lớp sương trắng đó là cái gì, ánh đèn màu cam dần chiếu ánh sáng, âm nhạc chậm rãi vang lên, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến đám sương mù lượn lờ, giống như đang đi lạc trong rừng rậm.
Giống như ánh mặt trời màu vàng kim vụt qua, sau đó là màu đen.
Theo âm nhạc, Hứa Mộ Nhan đung đưa làm váy theo nhạc, mang theo sương mù chậm rãi bước ra.
Ánh đèn màu cam chiếu sáng, gương mặt được hưởng ánh đèn ngày càng trong suốt chói mắt, người xem dưới đài như ngừng thở, giống như người sống sâu trong rừng rậm, mở to mắt quan sát nữ hoàng Tinh Linh.
Tất cả mọi người kinh ngạc đắm chìm bên trong trang phục, Hứa Mộ Nhan giống như đang tiếp nhận sùng bái dành cho nữ hoàng, nhẹ nhàng đi dần về phía đầu sàn diễn.
Vàng kim và đen lần lượt thay đổi theo đung đưa của bộ trang phục, giống như mặt trời lại giống như ngôi sao, trên trang phục trắng đen lần lượt thay đổi...
Sương mù dần dần tan đi, âm nhạc đột nhiên cao lên hai phần, lúc này đột nhiên Bùi Lạp Minh xuất hiện trên sân khấu ở một hướng khác với một bộ Tuxedo màu trắng.
Giờ phút này, trên khuôn mặt anh bao hàm nụ cười, tựa như mặt trời mới mọc, chậm rãi hướng về phía Hứa Mộ Nhan đi tới.
Cô mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh.
Cô....
Không phải cô đang nằm mơ chứ?
Rồi sau đó hai rặng mây hồng liền xuất hiện trên mặt cô, giống như cợt nhả cô, nếu như đây chính là vị khách thần bí trong lời nói của Phương quản lý thì...?
Không biết sao, giờ phút này, cảnh tượng đang diễn ra tại đây lại có vài phần tương tự với giấc mộng tối hôm qua của cô...
Bước chân Bùi Lạp Minh ưu nhã đi đến gần cô, “Hứa Mộ Nha, bệnh viện có điện thoại tới, kết quả xét nghiệm máu ngày mai sẽ có kết quả, cô còn có gì để nói với tôi không?”
Lời nói của Bùi Lạp Minh tức khắc làm cho mặt nước hồ phẳng lặng trong nhiều năm giờ gợn sóng lăn tăn, anh phát ra một lời nói lạnh lẽo để bắt buộc cô thức tỉnh, một đôi mắt trong suốt chờ đợi khiếp sợ của anh...
Hứa Mộ Nhan, phải trấn định, phải trấn định.
Trước tiên cô đem việc mình đã hoàn thành chụp ảnh nói trước.
Rồi cô hít một hơi thật sâu, cô gắng hóa giải sự hoảng hốt trong lòng cô.
Ngẩng đầu lên, giống như kị sĩ vừa từ trên một ngọn tháp cao cứu công chúa, mặc cho Bùi Lạp Minh có dắt tay cô đi, cô cũng chỉ có một hướng là từ sau đi đến....
Ban đêm ánh đèn rực rỡ đã lên, làm cho thành phố A phồn hoa được bao phủ bởi một vầng ánh sáng.
“Cạn chén!” Bùi Lạp Minh giống như một hoàng tử chiến thắng trở về, đứng trên sân khấu nở nụ cười khách khí, giơ cao ly rượu thủy tinh hướng đến tất cả nhân viên trong phòng.
Mọi người cũng cầm ly rượu giơ lên, ngước nhìn hoàng tử đứng ở phía xa không thể chạm đến, ngẩng đầu một hơi uống cạn rượu đỏ Bồ Đào Nha.
Hương vị chua ngọt nồng nặc áp sát vào cổ họng chảy xuống dạ dày, dạ dày lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Chưa bao giờ uống qua loại rượu Bồ Đào Nha, Hứa Mộ Nhan lúng túng che lại miệng, ai nói rượu Bồ Đào Nha uống ngon, không phải uống rất khó sao.
“Hứa Mộ Nhan, chúc mừng cô rốt cuộc đã chiến thắng được nỗi sợ hãi trước ống kính.” Bùi Lạp Minh giơ ly rượu về phía trước mặt cô.
“Cảm ơn!” Cô cũng giơ ly rượu trong tay lên, lộ ra một nụ cười ấm lòng với anh, cô biết anh tổ chức bữa tiệc này không chỉ vì để ăn mừng sản phẩm được bán ra mà còn có lý do nữa là chúc mừng cô đã có thể thắng được cảm giác sợ hãi khi đứng trước ống kính, giờ phút này cô rất cảm kích tâm ý của anh...
Nhưng một giây kế tiếp trong đầu cô lại chợt hiện lên hình ảnh anh cùng Hoắc Noãn công bố tin vui sắp kết hôn trên TV, tâm trạng đang tốt bống dưng như bị rơi vào trong hầm băng, không khỏi làm cho cô run lên...
A...
Thì ra là cô vẫn không bỏ được tình cảm đối với anh, nhưng không bỏ được thì như thế nào, cô cũng sẽ không mặt dày đi theo anh để nói ra...
Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan quay lại phía sau, không chú ý đến bản thân mình, uống hết một ly lại thêm một ly, đối với những người khác thì họ đều cho rằng bây giờ cô hết sức vui vẻ, nhưng họ đâu biết rằng nội tâm cô lại không tự chủ được mà lan tràn cảm giác đau đớn....
“Tôi thành công rồi, tôi thành công rồi, nhưng mà tại sao tôi lại thấy không vui?”
“Tay của cô đừng có vung loạn nữa có được không?” Nhìn lên bậc thang thật dài trước mặt, Bùi Lạp Minh không thể làm gì hơn là cõng Hứa Mộ Nhan lên trên, vừa đi vừa gầm nhẹ.
Người phụ nữ này tối nay lại vui vẻ như vậy sao?
Vui vẻ đến nỗi phải đem một bình rượu đỏ uống hết, uống xong thì thôi đi, còn đùa giỡn nâng ly rượu lên điên khùng phất tay, anh đã không nhớ rõ mình đã ăn bao nhiêu cú đấm của cô rồi...
“A, tôi làm như thế nào lại đang bay ở trên mây?” Hứa Mộ Nhan uống rượu say chỉ vào trên không ngây ngốc nói.
Người phụ nữ này thật đúng là phiền toái.
Bùi Lạp Minh phí sức đem Hứa Mộ Nhan lên lưng, nhìn hai gò má ửng hồng của cô, trong lòng âm thầm nói, “Cô an phận một chút có được không, một lúc nữa là đến nhà cô rồi.”
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan ngẩng đầu lên, thấy phía trước không xa chính là nhà của mình, hưng phấn hô lên, “Tôi nhìn thấy rồi, ‘vừng ơi mở cửa ra, vừng ơi mở cửa ra’!”
Rồi không biết cô lấy hơi sức ở đâu ra, bò từ phía sau lưng anh xuống, bỏ rơi tay của anh, vọt tới trước cửa phòng không ngừng gõ cửa, “‘Vừng ơi mở ra’, bùm! A! Tại sao nó vẫn bất động?”
“Cô uống say rồi.”
“Tôi mới không có say, tôi mới uống một chai mà thôi.”
Hứa Mộ Nhan mặt ửng đỏ dựa vào cửa phòng, đưa ra ba ngón tay, “Anh xem, tôi còn biết đây là mấy ngón tay, một ngón, hai ngón, ba ngón... Này có năm ngón tay, năm ngón.”
Bùi Lạp Minh không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, đi tới trước mặt cô, lấy ba lô trên vai cô xuống, móc ra chìa khóa để mở cửa.
Anh chưa từng thấy qua, phụ nữ sau khi uống rượu say thì liền nhiều lời như vậy...
Đem Hứa Mộ Nhan ôm vào trong phòng ngủ, sắc mặt Bùi Lạp Minh khó coi ngửi một cái trên tây trang của mình, a, mùi rượu này rõ là...
Rồi sau đó anh xoay người sải bước đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại.” Sau lưng một âm thanh bén nhọn vang lên.
Ai lại muốn nghe lời nói từ quỷ chứ?
Giờ phút này anh cũng không có sức mà giữ tỉnh táo để nói chuyện với cô nữa, bởi vì lời nói của cô căn bản đều là lời nói nhảm.
Bùi Lạp Minh không quay đầu lại tiếp tục đi ra phía cửa, cũng không đến hai bước, bắp chân đã bị một cái gì đó quấn quanh, không có cách nào đi tiếp.
Anh cúi đầu xem xét, là một cánh tay trắng noãn.
“Tôi đói rồi!” Hứa Mộ Nhan ôm bắp chân của anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười của thiên sứ thì có bao nhiêu người có thể cự tuyệt?
Nhưng anh lại cố tình không để ý, mặt anh tuấn chìm chìm, “Vậy thì sáng sớm ngày mai ăn nhiều một chút.”
“Tôi muốn húp cháo.” Cô lộ ra hàm răng trắng noãn, lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
“Cô tự đi nấu.”
“Tôi không còn hơi sức rồi.” Ghét, bụng thật là đói.
“Vậy thì ngủ đi, ngủ thiếp đi, cũng sẽ không đói nữa!”
“Đói bụng, không ngủ được, tôi ngủ như vậy, sẽ không có tinh thần, da sẽ rất kém, còn có mắt sẽ có quầng thâm... ngày mai sẽ không thể chụp được hình quảng cáo của những sản phẩm khác rồi.”
Quảng cáo!?
Người phụ nữ này cư nhiên dám sử dụng việc công để uy hiếp anh.
Hô hấp của anh đột nhiên trở nên trầm trọng, thân phận của anh là gì? làm sao có thể chịu sự uy hiếp nho nhỏ của một người mẫu nhỏ bé chứ?
Nhưng.... thời gian là vàng bạc, nếu như từ chối thời gian buổi chụp ảnh quảng cáo ngày mai, công ty kia sẽ phải chịu tổn thất bao nhiêu tiền?
Để cho anh tính tính....
Thôi, anh là người rộng lượng, cần gì phải so đo với quỷ say.
Rồi sau đó anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, đối với cô nở một nụ cười âm trầm, “Hãy ngủ một giấc thật tốt đi, tôi sẽ đi nấu cháo cho cô.”
Âm thanh thật dịu dàng.
Hứa Mộ Nhan chợt cảm thấy đầu thật là đau, mơ mơ màng màng liếc nhìn bóng Bùi Lạp Minh đang dần rời đi, sau đó kéo chặt chăn, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp...
Không biết đã qua bao lâu, trong đầu cô hôn mê dần dần nhạt đi.
“A, thật là đau!” Sau khi tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, mơ hồ mở mắt ra.
Cô giùng giằng bò dậy từ trên giường, chậm chạp đi tới gương to trước mặt.
A!?
Cô làm như thế nào lại không đổi áo ngủ đây?
Hơn nữa trang phục trên người hình như vẫn là bộ tối qua mặc.
Đúng rồi, tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Không phải cô ở công ty tham gia bữa tiệc chúc mừng sao?
Bữa tiệc kết thúc rồi sao?
Là ai đã đưa cô trở về vậy?
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Như thế nào mà một chút trí nhớ cô cũng không có...?
Quả nhiên, rượu là một thứ hại người...
Phân loại nghi vấn đang quấn quanh trong lòng, kèm theo nhức đầu đang cắn nuốt đầu cô.
Được rồi được rồi, hôm nay còn phải đi quay quảng cáo, cáo, sau đó cô lảo đảo đi đến phòng vệ sinh.
“Hứa Mộ Nhan, ăn cơm!” Bùi Lạp Minh đi từ trong bếp ra, sắc mặt âm trầm nói.
Tiếp theo anh liền đem một nồi cháo đặt lên bàn ăn, sau đó rộng rãi bước vào phòng ngủ của cô, chuẩn bị từ trên giường đào cô ra khỏi chăn.
Nhưng nhìn nửa ngày, anh đang đứng trong phòng ngủ cũng không thể tìm ra được bóng dáng của cô.
Kỳ quái, người đi đâu vậy chứ?
Con ngươi Bùi Lạp Minh thâm thúy nhìn quanh bốn phía.
Chợt anh nhìn thấy trong phòng tắm có ánh đèn, anh không khỏi bước nhanh thêm mấy bước.
Người phụ nữ này sẽ không ngã ở trong phòng tắm đấy chứ?
Bùi Lạp Minh có chút lo lắng nắm chặt quả đấm, chuẩn bị gõ cửa.
“Rắc rắc.” Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, chỉ thấy tóc của cô vẫn còn giỏ nước, trên người khoác một cái áo choàng tắm, ngơ ngác nhìn Bùi Lạp Minh đang đứng ở trước mặt.
Hứa Mộ Nhan cơ bản còn có chút mơ hồ, hai mắt nhìn thấy anh sắp tới, trong nháy mắt liền tỉnh táo, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là sững sờ.
“Anh... anh làm sao lại biết chỗ này?”
Bùi Lạp Minh trợn mắt há mồm nhìn lên đôi mắt đang trợn to như nước trong veo của Hứa Mộ Nhan, trên người cô tỏa ra hơi nước, cô càng thêm đẹp đẽ động lòng người, trong lòng anh không khỏi run lên.
“Anh sốt rồi sao?” Thấy anh không nói lời nào, sắc mặt có chút ửng hồng, Hứa Mộ Nhan đưa tay phải ra đặt lên trán của anh.
Nước rơi từ trên tóc xuống, theo cần cổ trắng ngần của cô chảy xuống, Bùi Lạp Minh nhìn theo giọt nước đang chảy theo cần cổ cô xuống, không khỏi nặng nề nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Người phụ nữ này, hoàn toàn không cảm thấy một chút cảm giác nguy hiểm nào sao?
Có phải cô đang cố ý quyến rũ anh?
“Nhanh lau khô tóc đi rồi đi ra ngoài, đừng làm chậm thời gian chụp quảng cáo của công ty.” Vì không để cho nước trên người Hứa Mộ Nhan mê hoặc, anh vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, chuyển đổi đề tài.
Mặc dù giờ phút này anh rất muốn biết suy nghĩ của cô là gì, nhưng anh biết mình không thể cậy mạnh, nếu không người phụ nữ này sẽ vì vậy mà không đến chụp ảnh quảng cáo, công ty kia nhất định sẽ chịu tổn thất lớn.
Một trận gió xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào, tóc ẩm ướt vốn dĩ đã làm cho cô thấy lạnh, giờ lại càng thêm lạnh lẽo, từng giọt nước rơi từ trên tóc xuống người cô, làm cho Hứa Mộ Nhan không khỏi dùng sức vẩy vẩy giọt nước ra khỏi đầu mình.
Nhìn động tác của cô như đứa trẻ, Bùi Lạp Minh nhất thời không thể nhịn được than thở lắc đầu.
Thật không biết trong quá khứ năm năm trước, cô đã làm như thế nào để chăm sóc cho Duẫn Kiệt...?
Rồi sau đó anh nắm lấy một chiếc khăn tắm nhìn tương đối sạch sẽ đưa cho cô, “Mau đem khăn lên đầu lau sạch sẽ nước đi.”
“Hả!?” nghe vậy, cô nhất thời sửng sốt.
Người này cũng quá bá đạo đi.
Trên đầu cô còn nước thì có liên quan gì tới anh chứ.
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Bùi Lạp Minh, loại người cao ngạo như vậy cũng chỉ biết chà đạp tự ái của người khác.
“Tôi thích cảm giác có nước trên tóc.”
“Lau đi!” Nhiệt độ trên mặt anh lần nữa hạ xuống thấp.
Giờ phút này hai mắt Hứa Mộ Nhan thật giống như một khối nam châm, hấp dẫn sự chú ý của anh, từ trên người cô phát ra một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, như dán thật chặt lên người anh, ngón tay thon dài của anh không nhịn được di chuyển theo giọt nước từ trên tóc mai của cô, chậm rãi di chuyển xuống cổ của cô.
Động tác của Bùi Lạp Minh làm cho cả người của cô không khỏi ngẩn ra, trong khi đó cõi lòng nguội lạnh của cô lại giống như theo từng động tác dịu dàng của anh mà tan chảy, đáng chết!
Như thế nào mà mỗi lần anh dịu dàng là cô lại không thể chịu nổi, dù biết là những dịu dàng kia của anh chỉ là giả vờ, nhưng cô vẫn như cũ rất hưởng thụ.
“Anh...” Hứa Mộ Nhan hết sức mở miệng, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà cổ họng lại như bị đốt cháy, như bị bỏng làm cô không thể nói lên lời.
Mà Bùi Lạp Minh như ngọn lửa trong suốt đang thiêu đốt cô, cô cảm thấy thân thể của mình đang dần dần căng thẳng.
Vì không muốn tái tư loạn tưởng, Hứa Mộ Nhan khẽ cắn vào đầu lưỡi, hỗn loạn trong đầu phút chốc theo cơn đau mà tiêu tán.
Âm thanh của Hứa Mộ Nhan khiến Bùi Lạp Minh đột nhiên thức tỉnh.
Năm ngón tay thon dài cứng đờ kéo chặt cổ áo choàng tắm của cô, giọng nói lạnh như băng nói, “ Không có tiền cũng không cần học đòi người khác đi quyến rũ đàn ông!”
Không biết lời nói một câu hai nghĩa này đang ám chỉ cô cái gì...?
Cô lúc nào thì đi quyến rũ người khác?
Cô vốn định mở miệng cãi lại, nhưng nhịp tim cuồng loạn không để cho cô biết lên tiếng như thế nào?
Nhưng ánh mắt có chút mê ly vừa rồi của Hứa Mộ Nhan, vẫn cứ hiện lên trong đầu của Bùi Lạp Minh.
Anh nuốt nước miếng, miễn cưỡng mở miệng, “ Mua nhanh lên một chút để ra ngoài ăn sáng, thật là mè nheo, còn có, về sau không cho phép uống rượu lung tung.”
Cô uống hay không uống liên quan gì tới anh?
Kịch liệt nhớ lại cảnh tối qua, khiến Bùi Lạp Minh không thể không ngẩng đầu lên, “Trên bàn của nhà bếp có cháo trắng đấy.”
“Anh nấu cho tôi?” Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt biểu hiện ra biểu cảm không tin tưởng.
Nhưng anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Bùi thị, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng ra đời, anh sẽ xuống bếp sao?
Cái nhận thức này thật đúng là làm cho cô phải tặc lưỡi hít hà.
“Mộ Nhan, mau tới đây trang điểm.”
“... Nhìn vào ống kính cười một cái, thả lỏng.’
Đối mặt với ánh mắt có chút rã rời, tay chân cứng ngắc của Hứa Mộ Nhan, trên trán nhiếp ảnh gia một lần nữa ngưng tụ mồ hôi.
“Tốt!” Cô đần độn đáp lại tiếng, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
“Cô làm sao vậy, lực chú ý đều không thể tập trung,” Cô dựa lưng vào một một người mẫu nam khác đang cùng chụp ảnh, người mẫu nam nói nhỏ vào tai cô.
Nghe vậy cô có chút hoảng lấy tay dán lên trên lồng ngực.
Rõ ràng hiện tại Bùi Lạp Minh không có ở đây, nhưng tại sao nhịp tim lại tự nhiên gia tốc?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Bùi Lạp Minh đang đi vào trong phòng chụp ảnh.
“Thình thịch, thình thịch...” Tim của cô đập ngày càng nhanh, hai bên má cũng không ngăn được mà trở nên hồng rực.
“Mộ Nhan, gương mặt của cô nhìn qua thấy rất nóng, là bị ốm hả?” Đối mặt với cảm xúc thất thường của Hứa Mộ Nhan, Phương quản lý đi tới hỏi.
“Nếu như không thoải mái thì đừng vào trong nữa, đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
“Tôi không sao đâu quản lý, chỉ là hơi nóng, nghỉ một chút là sẽ tốt lên thôi.”
Người mẫu nam anh tuấn cùng thiên sứ mỹ lệ tựa lưng vào nhau, tay nắm tay, không muốn rời ra nhau giữa bầu trời xanh thăm thẳm,... Bức ảnh này được mệnh danh là ‘Thiên sứ mỉm cười’, áp phích tràn đầy phố lớn ngõ nhỏ, tiến vào chiếm giữ từng trái tim của thiếu nam thiếu nữ.
“Hoàn mỹ, hoàn mỹ, thật là càng xem càng thấy hoàn mỹ!” Phương quản lý đứng ở dưới đại sảnh Hoàn Vũ, ngước nhìn lên tấm áp phích trên to được gắn trên tầng, không khỏi say mê một lần rồi lại một lần.
“Xem được không?” Bùi Lạp Minh lạnh lùng liếc nhìn tấm áp phích trên tầng.
“Đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt, toàn lực đều dồn vào quảng cáo, trang phục thiên sứ vào mùa thu này nhất định sẽ tăng lên mười điểm! quá hoàn mỹ rồi, thật sự quá hoàn mỹ rồi!” Cũng chỉ có người quản lý siêu cấp như ông mới có thể đào ra được một siêu cấp người mẫu như vậy.
Phương quản lý một lần nữa lại lâm vào trong say mê.
“Thiết kế không tốt, quảng cáo có khá hơn nữa thì cũng bằng không.” Nhìn Hứa Mộ Nhan trong quảng cáo, nhớ tới lần đầu tiên gặp cô là cô đang mặc trang phục đám mây như vậy, còn có bộ trang phục được kết hợp giữa ngày và đêm rất hoàn mỹ.
Giờ phút này anh quả thật không thể không thừa nhận Hứa Mộ Nhan là một kỳ tích.
Nghĩ đến đây, bên môi Bùi Lạp Minh hiện lên một nụ cười yếu ớt hiếm thấy.
Đang lúc này, điện thoại di động trong túi anh đột nhiên vang lên, “Này!”
“Lạp Minh, đã có báo cáo kết quả giám định ADN, buổi tối chúng ta gặp nhau tại chỗ cũ.”
“Có thật không? Được, buổi tối gặp lại ở chỗ cũ.”
Khép điện thoại lại, Bùi Lạp Minh cảm giác như trút được gánh nặng, chờ lâu như vậy, kiểm tra giám định cuối cùng cũng có rồi.
Mà vừa nãy khi Hứa Mộ Nhan đang tập trung vào bản thiết kế cũng đã nhận được một cuộc gọi điện thoại của bạn lâu năm, coi như bọn họ cũng đã năm năm không có gặp mặt rồi.
“An Thần, làm sao anh lại đưa tôi đến nhà hàng của khách sạn năm sao này?”
Hứa Mộ Nhan đuổi theo thư ký An Thần vào trong thang máy khách sạn năm sao, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
Cô nhớ rõ trong nhà hàng này có một kỷ niệm nhất định với cô, đây là nơi cô cùng Bùi Lạp Minh đã hôn nhau lần thứ hai, chỉ là cô không hiểu tại sao An Thần lại đột nhiên đưa cô tới đây?
“Thiếu phu nhân, cô xem.” Sắc mặt An Thần nặng nề mở cửa phòng ra, chỉ vào ngay phía trước cửa sổ nói.
Hứa Mộ Nhan nhìn về phía cửa sổ thủy tinh kia, hai mắt chợt mở lớn, kinh ngạc nhìn không chớp mắt.
Ngoài cửa sổ từng chiếc đèn thắp sáng, trên cửa kính ánh đèn tạo ra từng đợt khúc xạ, thật giống như một loại cảnh đẹp xa hoa, cô kinh ngạc đến ngây ngốc, mắt cũng không nháy nhìn lên dấu tích lời chúc phúc được viết bằng son môi màu hồng trên cửa kính thủy tinh, trong lòng hiện lên một cảm giác cảm động không cách nào nói thành lời...
“Thiếu phu nhân, mặc dù tôi không biết giữa cô và Bùi tổng có hiểu lầm gì với nhau, nhưng mà tôi lại chỉ muốn cho cô biết thật ra thì Bùi tổng anh ấy vẫn chưa từng quên cô, căn phòng này kể từ năm cô cùng anh ấy đón sinh nhật vui vẻ ở đây đến nay, Bùi tổng liền sai người dùng băng dán dán lời chúc của cô để lại, để lưu lại mãi lên trên cửa kính, không cho bất kỳ ai dùng căn phòng này, mà căn phòng này cũng đã được anh bao năm năm rồi, trong năm năm qua mỗi khi Bùi tổng nhớ cô điều sẽ đến đây xem một chút, chính là thường ngẩn người cả một buổi chiều, hoặc là cả một buổi tối.”
Lời nói của An Thần giống như một đạo thiên lôi oanh tạc ý thức của Hứa Mộ Nhan.
Anh....
Anh lại đem căn phòng này bao hết, hơn nữa năm nay đã là năm thứ năm!
Giờ phút này Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trong lòng cô như có một dây leo đang ngày càng thắt chặt lại cô, nghĩ không ra đầu mối, vừa khiếp sợ lại vừa đè nén.
Cô đi từng bước tới bên cửa sổ thủy tinh, đôi tay run rẩy lau những vết bẩn xung quanh dấu tích lời chúc được viết bằng son môi màu hồng....
Thì ra, anh vẫn còn cất dấu những lời cô viết cho anh....