Hứa Mộ Nhan đang vui vẻ đột nhiên nhìn thấy cậu ta, nhất thời tâm tình tan thành mây khói.
Cậu ta sao không để cho cô yên?
Vẻ mặt cô thật khó coi, đi đến chỗ Bùi Lạp Thần.
Cái đứa nhỏ này vẫn còn dám tới trêu chọc cô, xem ra cái tát kia quá nhẹ rồi.
“Tô Vũ, đưa bệnh nhân này đi kiểm tra.” Hứa Mộ Nhan tỉnh táo phân phó trợ lý Tô Vũ bên cạnh bàn làm việc.
“Kiểm tra? Chị Nhan anh ta không phải đến tìm chị sao?” Tô Vũ sững sờ, người đàn ông tuấn tú trước mắt nhìn không giống người bệnh.
“Cậu ta tất nhiên là không thoải mái mới tới bệnh viện rồi, mau mang cậu ta đi kiểm tra.” Hứa Mộ Nhan nhẹ giọng quở trách.Cô tỏ thái độ lạnh nhạt làm Bùi Lạp Thần sững sờ, gương mặt tuấn tú nhất thời đen lại.
“Bác sĩ Hứa, chị không nhận ra tôi? Tôi là Lạp Thần!” Giọng nói này, bộ dáng này muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, cho dù người có trái tim sắt đá cũng bị hòa tan.
Nếu không phải cô đã thấy bản tính phóng đãng của cậu ta, cô thật bị bộ mặt đáng thương của cậu ta che mắt rồi.
Hứa Mộ Nhan không để ý đến cậu ta, đi tới bàn hồ sơ bên cạnh, bắt đầu xem tài liệu bệnh nhân.
“Tiên sinh,xin hỏi anh nơi nào không thoải mái? Trước theo tôi đi kiểm tra”
Bùi Lạp Thần đôi mắt hồn nhiên trong suốt đáng thương, nhìn một lúc bóng lưng Hứa Mộ Nhan, sau đó quay đầu nói với Tô Vũ, “Tôi không muốn cô đưa tôi đi kiểm tra, cô không xinh đẹp bằng bác sĩ Hứa, tôi muốn bác sĩ Hứa đưa tôi đi.”
Cậu ta nói chuyện, giọng điệu làm nũng như trẻ con, cũng khó trách, dù sao năm nay cậu ta mới tuổi, mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, vẫn còn chưa trưởng thành, cho nên Hứa Mộ Nhan không so đo với cậu ta.
“Chị Nhan, em xem hay chị mang anh ta đi.”
Hứa Mộ Nhan yên lặng đứng đó, nhàn nhạt mở miệng, “Cậu đến khám bệnh, hay đi xem mắt, xem xét vẻ ngoài để làm gì?”
“Nhưng là, tôi muốn chị mang tôi đi kiểm tra, sau đó xem bệnh cho tôi, chị tại sao không xem bệnh cho tôi?”Bùi Lạp Thần đáng thương co rúc ở trên ghế, đấu tựa vào đầu gối.
Thật là một người làm cho người ta đau đầu,
Hứa Mộ Nhan than nhẹ, nhìn Bùi Lạp Thần cố ra vẻ đáng thương, bên môi hiện lên nụ cười khổ.
Cậu ta thật có thể giả bộ!
Cùng với anh trai cậu ta, đúng là diễn viên xuất sắc!
Sau đó cô đi đến trước mặt cậu ta, “Đi, tôi dẫn cậu đi kiểm tra, xem xem rốt cuộc cậu nơi nào bị bệnh!” Hứa Mộ Nhan kéo dài âm cuối, cô thật muốn xem cậu ta định vui đùa đến khi nào.
Nghe vậy, Bùi Lạp Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tươi cười đầy mặt.
“Bác sĩ Hứa, thật ra không cần kiểm tra, tôi chính là nơi này đau, nơi này, còn có nơi này.” Bùi Lạp Thần tay chỉ lung tung trên người, nhìn là biết cậu ta nói bừa.
“Cậu rốt cuộc chỗ nào không thoải mái?” Hứa Mộ Nhan con mắt trong suốt trừng to, nhẹ giọng trách mắng.
Hết lần này đến lần khác cậu ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bị cô trừng như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, “Không sao rồi, tôi không còn thấy không thoải mái nữa.”
“Vậy cậu tới bệnh viện làm gì?” Cô tức giận hất tay cậu tar a, rảnh rỗi quá nên true đùa cô sao?
“Tôi chính là quá nhàm chán, muốn xem chỗ làm việc của chị dâu mà thôi.”
Quên đi, đối với cậu ta cố tình gây sự, cô cũng thành thói quen, cô cũng không muốn cùng cậu ta tức giận, dù sao cậu ta được mọi người che chở từ bé, coi trời bằng vung, và chưa trải qua cảm giác không có được, cảm giác khổ sở.
Cho nên cô không tức giận cậu ta, không đáng giá!
Cô cùng cậu ta nói, chắc chỉ như ông nói gà bà nói vịt, nói thế nào cũng không giải quyết được gì cả.
“Nếu như vậy, cậu về nhà đi, đừng ảnh hưởng tôi làm viẹc.”