Lạp Minh?!
Cô ta gọi cũng thật là thân thiết!
“Trần tiểu thư, lời này của cô là có ý gì?” Hứa Mộ Nhan không nhìn cô ta, giọng nói thản nhiên, giả vờ xem từng bộ quần áo đẹp đẽ trước mặt.
“Chị nên biết, nếu Bùi tổng cưới tôi, không những anh ấy vẫn tiếp tục giữ vững vị trí tổng giám đốc, hơn nữa ba tôi cũng sẽ toàn lực giúp đỡ anh ấy.”
“Trần tiểu thư, những lời này sao cô không đi nói với Bùi Lạp Minh?”
Nghe vậy, sắc mặt Trần U trắng bệch, cắn chặt răng, xem ra Hứa Mộ Nhan này đúng là khó đối phó.
Trần U đi theo cô vào một cửa hàng thời trang nữ độc quyền, tuy khách vào xem không đông lắm, nhưng cô thấy quần áo của hàng này rất đẹp, cô thầm nghĩ lựa vài bộ quần áo giúp cho Trần U, sau đó ai về nhà nấy.
“Chị Mộ Nhan, không dối gạt chị, tám đến chín phần là Bùi tổng sẽ cưới tôi, tôi đường đường là con gái của thành viên hội đồng quản trị, đương nhiên không có khả năng để thua người khác, hôm nay tôi còn gọi chị một tiếng chị, không nhất định ngày mai chị còn được nghe, nếu chị đồng ý nghe lời tôi.....”
Hứa Mộ nhan chưa bao giờ thấy một cô gái nói nhiều như vậy, lại không biết xấu hổ ngượng ngùng, chẳng lẽ do tuổi còn nhỏ, chưa trải đời hay sao? dđ LleQuyyĐonn
Lúc này, điện thoại của Hứa Mộ Nhan reo: “Dạ, thầy, dạ dạ, em sẽ đến công ty của anh ngay bây giờ.”
Cúp điện thoại, Hứa Mộ Nhan ngại ngùng nhìn Trần U: “Tôi có việc, không đi dạo cùng cô được nữa, tạm biệt.”
Cuộc điện thoại của Cố Vỹ gọi đến rất đúng lúc, bằng không cô không biết phải làm thế nào để đối phó với cô gái này.
“Không sao đâu chị Mộ Nhan, dù sao tôi cũng không muốn đi dạo nữa, chị đi đâu em đi đó.”
Nói xong, trên mặt Trần U nở nụ cười, càng cười càng tươi, nhìn có vẻ như vô hại.
Hứa Mộ Nhan rất muốn hỏi cô ta có phải đã bôi keo con chó lên người hay không, thật là, sao cứ dính lấy cô?
Quên đi, cô cũng không muốn so đo với cô ta.
“Chị Mộ Nhan, thầy của chị là ai?” Trần U vừa nói vừa kéo cánh tay cô, dường như sợ cô đi mất.
“Willson, nhà thiết kế trang phục nổi tiếng, tên tiếng Trung của anh ấy là Cố Vỹ.” Hứa Mộ Nhan thản nhiên trả lời.
Cô ta hỏi để làm gì?
Chẳng lẽ cô ta cũng muốn học thiết kế?
Cố..... Cố Vỹ?!
Nghe đến cái tên này, hai mắt của Trần U đột nhiên híp lại, nụ cười giả lả cũng cứng đờ, mặt cô ta trắng bệch, tay đang nắm cánh tay của Hứa Mộ Nhan bất giác siết chặt.
“A, đau quá.”
Hứa Mộ Nhan bị đau quay sang nhìn Trần U bên cạnh, cô gái này cố ý chỉnh cô sao?
Nghe tiếng cô, suy nghĩ của Trần U quay trở về.
“Việc này..... Xấu hổ quá, chị Mộ Nhan, tôi..... Tôi vừa mới thất thần.” Trần U ngượng ngùng xin lỗi, xoa xoa chỗ bị ửng hồng trên cánh tay của Hứa Mộ Nhan.
“Cô..... cô làm sao vậy? Vừa rồi không phải vẫn khỏe sao? Bây giờ sắc mặt khó coi vậy?”
“Không..... Không có gì, chỉ là không ngờ thầy của chị lại là Willson ‘đại danh đỉnh đỉnh’, nên mới có chút kích động, không làm chị bị thương chứ, chị Mộ Nhan?”
Trần U mập mờ giải thích, vì che dấu ý đồ nên mặt cô ta cũng mất tự nhiên.
“À, ra là vậy, chúng ta đi qua một giao lộ nữa là tới công ty của thầy tôi.”
“A, chị Mộ Nhan, tôi chợt nhớ còn có chuyện quên làm, lần khác đi, lần khác tôi sẽ trịnh trọng đi gặp Willson, tôi đi trước, bye bye.”
Trần U không đợi Hứa Mộ Nhan mở miệng, bước nhanh về phía bên kia đường.
Trần U rốt cuộc đang muốn làm gì?
Thật kỳ lạ!
______________ ______________
Hứa Mộ Nhan cùng Cố Vỹ hăng say trao đổi về mẫu thiết kế, lúc chuẩn bị đi về, cô nhìn qua cửa sổ thì thấy bầu trời phủ một màu tím cà, toàn bộ thành phố A lóng lánh như được thắp sáng, giống một bức tranh đẹp động lòng người.
“Đúng rồi thầy, anh có biết một người tên Trần.....”
“Willson, thư ký của Phương tổng gọi điện nói anh lập tức qua công ty của ông ấy một chuyến, có chuyện gấp muốn tìm anh bàn bạc.”
Hứa Mộ Nhan còn chưa nói xong, thư ký của Cố Vỹ đã cắt ngang.
“Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ, đúng rồi Mộ Nhan, em vừa nói gì?”
“À..... không có gì, trễ rồi em phải về.”
“Anh lái xe đưa em về.”
“Không cần, không phải anh có việc gấp sao? Mau đi đi, đừng lo cho em.”
“Vậy em đi đường cẩn thận, lần khác chúng ta lại tán gẫu.”
Hứa Mộ Nhan nhìn bóng lưng Cố Vỹ vội vàng rời đi khẽ thở dài, quên đi, có lẽ Cố Vỹ không biết Trần U. Dđ-LEQUYDON
Trở về nhà họ Bùi, Hứa Mộ Nhan đi ngang qua phòng tân hôn lúc trước của Hoắc Noãn, bỗng nhiên từ trong phòng truyền đến tiếng nói dịu dàng quen thuộc, từng câu vang bên tai cô, khiến cô hận không thể bịt chặt hai tai để không phải nghe bất kỳ câu nói nào nữa.
Giọng nói của Hoắc Noãn thật dịu dàng: “Lạp Minh, anh hi vọng con chúng ta là trai hay gái?”
“Trai hay gái anh đều thích, nhưng..... anh hi vọng em sinh con gái, con gái rất đang yêu.” Bùi Lạp Minh thản nhiên nói.
Câu trả lời của Bùi Lạp Minh làm lòng Hoắc Noãn cay đắng, anh sợ tương lai con của cô tranh đoạt tài sản với con của Hứa Mộ Nhan sao?
Dù không cam tâm, nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì ý cười dịu dàng, thân mật kéo tay của Bùi Lạp Minh: “Đúng vậy, con gái rất đáng yêu, em cũng hi vọng đứa bé trong bụng là con gái.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Hoắc Noãn xinh đẹp đến mức dường như không có thật.
Mắt to, khóe mắt hơi xếch, lúc này mắt cô ta híp lại khiến người nhìn không thấu, mũi cao, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch, lộ ra dáng dấp quyến rũ say lòng người.
Chứng kiến Hoắc Noãn thân mật với anh, Hứa Mộ Nhan có chút không thoải mái, Bùi Lạp Minh lại không tránh tay của Hoắc Noãn, điều này khiến lòng cô dâng lên trăm ngàn chua xót.
Bỗng nhiên cô cảm thấy quay về nhà họ Bùi có phải là quyết định sai lầm?
Cô cười cười tự giễu, xem như hối hận, có ích lợi gì không?
Để được sống cùng con trai, cô chỉ có thể học thuộc một chữ ‘nhẫn’ không phải sao?
Mặc dù tự an ủi mình, nhưng sự ghen tuông làm cô không thở nổi.
Hứa Mộ Nhan đi nhanh về phía phòng của mình, cô chợt dừng lại trước một căn phòng bị khóa.
Lạ thật, sao phòng này lại bị khóa?
“Đại thiếu phu nhân, cô cần gì sao?” Dì Dung vừa quét dọn thư phòng xong đi đến hỏi.
“Phòng này tại sao lại bị khóa?”
“Đại thiếu phu nhân, sau khi cô bỏ đi phòng để đàn này đã bị đại thiếu gia khóa lại, nói trừ cô ra không cho phép ai vô đây chạm vào piano, tôi biết trong lòng đại thiếu gia luôn có cô.”
Có cô?
Không chỉ có cô, mà có cả Hoắc Noãn nữa!
Có lẽ trong lòng anh Hoắc Noãn so với cô có phần nặng hơn.
“Là vậy à, không có việc gì đâu.”
Dì Dung nhìn gương mặt lộ vẻ mất mát của cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Dì thấy Hứa Mộ Nhan cái gì cũng tốt, chỉ là không biết cách giữ lấy người mình yêu, nắm bắt người đàn ông của chính mình.
Cô đối với tình địch quá mềm lòng, nếu không cô hoàn toàn có khả năng ép Bùi Lạp Minh lựa chọn cô hoặc Hoắc Noãn.
Dì tin tưởng, người đại thiếu gia yêu nhất chính là Hứa Mộ Nhan, đối với Hoắc Noãn chỉ là trách nhiệm, tiếc rằng cậu ấy vẫn chưa thấy rõ lòng mình mà thôi.
Ôi, đại thiếu gia, trên thương trường thì mạnh mẽ vang dội, sao đụng tới chuyện yêu đương thì lại ‘thúc thủ vô sách’?(bó tay không biện pháp)
Hi vọng cậu ấy đừng làm tổn thương trái tim của đại thiếu phu nhân nữa, vậy mới tốt.
“Lạp Minh, đêm nay ở lại với em được không?” Hoắc Noãn thấy anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đưa tay túm lấy tay áo anh, đôi mắt ươn ướt, thê lương mà bất lực, ngửa đầu nhìn anh.
Ánh mắt đó, ngay cả người có lòng dạ sắt đá, sợ là cũng bị hòa tan.
Bùi Lạp Minh có chút xúc động, nhưng vẫn rút nhanh tay áo bị Hoắc Noãn níu giữ, giọng nói rất bình tĩnh: “Đừng làm rộn, an tâm dưỡng thai quan trọng hơn.”
Nói xong anh xoay người bước ra khỏi phòng, trên mặt không có nụ cười, mắt anh hiện lên một tia thâm ý.
Hứa Mộ Nhan, cho anh chút thời gian!
Bùi Lạp Minh day day huyệt thái dương, đi nhanh đến phòng Hứa Mộ Nhan, vừa mở cửa đi vào đã thấy cô đang đứng thất thần bên cửa sổ.
Dưới ánh trăng, mái tóc đen dài buông xõa càng thêm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết, đang lúc xuất thần nên lộ ra khí chất tự nhiên vốn có, hai hàng mi khe khẽ chớp, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cô thanh lệ dịu dàng, phảng phất như sương khói mông lung.
Anh nhẹ nhàng đi đến phía sau cô, vươn tay ôm lấy cô.
Hương thơm thoang thoảng trên người cô theo gió nhẹ bay vào mũi anh.
“Anh không qua với cô ấy sao? Phụ nữ mang thai không nên lo buồn, cảm xúc phải ổn định.” Giọng nói của Hứa Mộ nhan bình tĩnh, dường như có hơi xa cách.
Cô đang đuổi anh đi sao?
“Hử? Mùi ‘dấm chua’ nồng quá, em có ngửi được không?”
Hứa Mộ nhan cắn nhẹ môi, muốn nói rồi lại thôi.
“Lạp Minh, sau khi Hoắc Noãn sinh con, anh có tính toán gì không?”
Hứa Mộ Nhan hít một hơi thật sâu hỏi, vấn đề này quấy nhiễu cô mấy ngày nay, rốt cuộc cũng có dũng khí hỏi đến.
Cô cảm nhận được hai tay đang ôm mình của Bùi Lạp Minh cứng đờ.
Chẳng lẽ anh thật sự có ý định như vậy?
Anh còn không hiểu rõ lòng cô sao?
Cô muốn từ nay về sau người ở bên cạnh anh, ở trong lòng anh duy nhất chỉ có cô mà thôi, nếu ngay cả điều đó mà anh cũng không thực hiện được, vậy cô vẫn phải sống chết ở bên cạnh anh hay sao?
Bùi Lạp Minh không trả lời, nhưng hai tay ôm cô chặt hơn, tựa như sợ cô lúc nào cũng có thể biến mất.
“Đến lúc đó anh sẽ có câu trả lời cho em, đừng suy nghĩ bậy bạ, được không?”