Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc ở chung của Mộ yêu tinh cùng Đầu gỗ chính thức bắt đầu rồi.

Mộ tổng tài đóng gói tốt hết thảy chuẩn bị chuyển vào nhà Lâm Sanh, trong lòng còn đang tràn đầy vui mừng bỗng dưng đùng cái bị đánh tan nát.

Vì sao chuyện lại trở thành như vậy? Nội tâm Mộ Lưu Yên thật sự là lệ rơi đầy mặt.

Vốn nghĩ sẽ ở chung phòng với Lâm Sanh, vì sao? Vì sao nàng phải ngủ ở phòng dành cho khách?! Ở chung không phải là người ngủ chung giường sao? Đầu gỗ, đầu gỗ, đầu gỗ, ngươi thật sự không hỗ danh đầu gỗ, cư nhiên còn cố ý chuẩn bị kỹ càng khách phòng cho ta, ngươi nói đi chuyện này ta làm sao chịu cho nổi?

Mộ Lưu Yên cảm thấy mình xem trúng đối tượng như vậy, thật sự là nghiệp chướng a!

Chẳng lẽ ta lại phải tiếp tục ngăn ham muốn – thanh tâm quả dục, tâm thanh tịnh đến chừng nào?

“Yêu tinh, thích màu này không? Nếu không thích chiều nay đi siêu thị chọn bộ mà ngươi thích”. Lâm Sanh chỉ chỉ bộ chăn gối trên giường, vì Mộ yêu tinh đến ở, nàng phải sửa soạn thật lâu, áo gối cùng chăn và vân vân đều thay mới hết, giường của cô ta lại chẳng thèm quan tâm!

Thích gì? Nếu cùng ngươi ngủ chung giường ta càng thích hơn! Vấn đề chúng ta phải cách bức tường, ta thích mới là lạ!

Mộ yêu tinh thật sự hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng muốn cuộc sống sau này liền như vậy chịu đựng sao? Chúng ta ngủ đều chưa ngủ nữa, còn chia cái phòng a!! Nếu chỉ là đơn thuần ngủ ở phòng khác, ta khác gì ở trong biệt thự riêng!!

“Ta thấy tủ tuần áo phải đổi, diện tích quá nhỏ, giường không đủ lớn, những thứ khác cũng nên xem xét”. Nói thật, ta thật muốn đem đầu gỗ nhà ngươi đổi luôn đi. Mộ Lưu Yên trong lòng tức giận muốn chết, nói thẳng lại không tốt, nếu không Lâm Sanh còn tưởng rằng nàng khát khao đến khó nhịn!

“A?” Lâm Sanh trợn tròn mắt đảo qua căn phòng vòng, có sao? Không đến mức không xong như vậy chứ? Trang trí cùng gia cố lại làm nàng tốn không ít tiền, con mắt thẩm mỹ của mình không lẽ lại tệ hại đến nỗi như vậy sao? “Phải như vậy?”. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không chắc lắm, dù sao cuộc sống của Mộ Lưu Yên người ta cũng là biệt thự, nội thất trong biệt thử khẳng định cũng không vừa.

“Phải”. Mộ yêu tinh vốn là cố ý làm khó, dựa theo ý tưởng trong lòng nàng, khách phòng này cũng không hợp với tiêu chuẩn của ta, phòng của ngươi thì may ra còn có thể, cho nên hắn là đang chờ Lâm Sanh mở miệng nói, hay là ngụ ở phòng ta đi.

“Như vậy a”. Lâm Sanh vuốt cằm, sau đó dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Mộ yêu tinh, chậm rãi nói, “Vậy đi mua, đổi thành cái mà ngươi thích đó!”. Nếu vợ ngươi không thích, vậy thì đổi thôi! Lâm Sanh nói thế nào cũng là dạng tiểu phú bà, hơn nữa lão bà của nàng còn đứng ở đỉnh tháp của phú bà, siêu cấp, thật không đáng lo.

Chỉ cần ở thật thư thái, những cái khác đều không phải vấn đề. Nếu yêu tinh không thích, vậy mua cho nàng cái nàng thích.

Ý tưởng của Lâm Sanh kỳ thật laà cưng chiều vợ mình, nhưng vấn đề là Mộ yêu tinh không hy vọng phương pháp cưng chiều này ở Lâm Sanh, mà là loại sủng ái khác, đầu gỗ, ngươi không thể ở trên giường cưng chiều ta sao?!

Mộ yêu tinh đáng thương gần đây ăn chay niệm phật, còn kém quy y xuất gia, ở chung với Lâm Sanh trừ bỏ cái ôm ấp ấm áp, hôn môi và vân vân vẫn là mình tự thân chủ động, ngẫm lại cảm thấy bị thúc giục. Thay đổi người khác, đây còn không phải đang làm khó sao? Đương nhiên, nếu người khác, Mộ Lưu Yên tự nhiên sẽ tát nàng cái, tuyệt không có chuyện không thể giải quyết được gì.

“…” Mặt Mộ Lưu Yên tối sầm, đầu gỗ chết tiệt, ta đã nói đến như vậy, ngươi như thế nào còn không hiểu đây!! Mộ Lưu Yên thật hận không thể cầm lấy Lâm Sanh lay đến chết sống, như muốn đem nàng lay đến khi tỉnh mới thôi.

Lâm Sanh gặp Mộ Lưu Yên không trả lời, còn tưởng rằng nàng đang nghĩ ngợi xem muốn mua thứ gì, cũng không quấy rầy nàng, mà là ngoan ngoãn đi nấu cơm.

Vốn hương vị bữa cơm thật ngọt ngào ngon miệng, Mộ Lưu Yên đều không ăn ra vị cao thấp gì đó, buồn bực thật.

Ngươi nói xem vốn tưởng tượng cuộc sống người chung giường biến thành cách bức tường, sự chênh lệch trong tâm lý cao như vậy, không nghĩ đến.

Cơm nước xong, Lâm Sanh chủ động đi rửa bát.

Hiện tại Mộ yêu tinh là vợ của mình, bát kia vẫn là mình rửa đi.

Mộ Lưu Yên nhìn Lâm Sanh loay hoay dọn dẹp, là ấm áp lại thương tâm.

Lâm Sanh thật sự rất tốt, nhưng mà, nàng ở cùng cái kẻ không hiểu chuyện này, chẳng lẽ là mị lực của mình không đủ? Mộ yêu tinh nhanh chóng hoài nghi vấn đề không phải là ở nàng chứ, ngẫm lại lời Sarah nói, ngày mai, ngày mai phải đi nhuộm lại cái đầu mới được!

Cùng Lâm Sanh đến trung tâm mua sắm trang thiết bị, Mộ yêu tinh tại siêu thị mua cái giường thật lớn, sau đó còn mua vài món nội thất liên quan khác nữa, xem giá kia khiến Lâm Sanh đau ruột. Có tiền không có nghĩa là sẽ không xót, hơn nữa loại tiêu xài giống Mộ yêu tinh thế này, ngày tiểu phú bà Lâm Sanh phá sản chắc cũng không xa, phỏng chừng còn phải dựa vào Mộ yêu tinh nuôi dưỡng.

Bất quá, nói thật, hiện tại Lâm Sanh tiền có được là do Mộ Lưu Yên phát cho.

Lúc sau người lại đi Tô Trữ mua cái Tivi LCD in’ loại D, đối với chuyện Mộ tổng tài tỏ vẻ chỉ mua đắt tiền không mua đồ thường này.

Vì thế, đầu gỗ chỉ có thể nhìn trời không nói. Dù sao nàng cũng không thể xem TV.

Kỳ thật Mộ Lưu Yên có ý tưởng là, nếu ta không thể ở trong phòng của ngươi, như vậy ta sẽ đem ngươi hấp dẫn đến trong phòng ta!

Cho nên, giường nhất định phải

Về phần TV, người oa cùng nhau đầu dựa vào đầu, như vậy mới hạnh phúc a.

Hạnh phúc kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần ở cùng với người mình yêu, chỉ cần ánh mắt nho nhỏ, nơi đó cũng đã đủ bao hàm tất cả hương vị hạnh phúc.

Bây giờ Mộ Lưu Yên đang chìm trong hạnh phúc, cho nên hắn vì chính mình mà tính toán tương lai.

Đồ nội thất cùng TV phải ngày hôm sau mới có thể đưa tới, cho nên cũng chỉ có thể ủy khuất Mộ yêu tinh chịu đựng ngày.

Mộ yêu tinh sẽ chịu ủy khuất sao? Sẽ chấp nhận sao? Làm sao có chuyện đó?!

“Đầu gỗ, hôm nay ta ngủ ở phòng ngươi”. Mộ tổng tài dùng ngữ khí đầy mệnh lệnh nói xong, hoàn toàn không có ý tứ thương lượng.

“A? Ta đây làm sao ngủ? Phòng khách?!”. Lâm Sanh sửng sốt chút, Mộ yêu tinh không phải ngủ cùng ta sao? Chính là ta còn chưa chuẩn bị tốt nha! Trong đầu Lâm Sanh tựa hồ cũng nghĩ tới điều không thuần khiết đó.

“Ta nói nếu ngươi cũng nguyện ý vậy, cũng được”. Trong lòng Mộ Lưu Yên muốn phát chụp chết nàng, Lâm Sanh, ngươi như thế nào không chết đi? Ngủ phòng khách?! Tốt, ngươi đừng tiến vào phòng ta!

“Ngạch, hay là quên đi, ta và ngươi ngủ cùng nhau”. Lâm Sanh dù sao cũng không phải đứa ngốc cũng nhìn ra Mộ Lưu Yên là nổi giận, kỳ thật, nàng cũng không phải không muốn ở chung phòng với Mộ yêu tinh, nhưng trong lòng nàng cũng thật mâu thuẫn.

Ngủ đi, Lâm Sanh sợ bản thân mình không có kỹ thuật sẽ làm Mộ yêu tinh khinh bỉ. Nàng là vì tính sĩ diện.

Sau đó, vạn nhất mình suy nghĩ sai lầm rồi, Mộ yêu tinh chính là đơn thuần muốn cùng ta ngủ, ta đây sao làm bậy chẳng phải làm cho nàng có ấn tượng không tốt? Còn tưởng rằng ta chỉ muốn thân thể của hắn?

Mộ yêu tinh trước đây nhiều bạn gái như vậy, chính mình vẫn là tay mơ, hộ chiếu cũng chưa cầm được, nếu nói ra, nàng thật không dám tưởng tượng tình cảnh kia. Nếu nàng thấy ta không biết gì, làm sao bây giờ?

Cho nên nói, nhân a, rảnh rỗi phải kiếm chuyện làm, suy nghĩ nhiều quá, ngược lại thêm mệt, trực tiếp hành động thì tốt hơn.

Lâm Sanh nằm ở trong chăn, nhìn kịch truyền hình trên vách tường, kỳ thật nàng chút cũng không nhập tâm cái gì.

Suy nghĩ đã sớm bay tới trong phòng tắm cách vách tường.

Chờ mong, lại không yên.

Rốt cục, ngay tại lúc Lâm Sanh sắp đạt tới cảnh giới đông cứng thành tượng, cánh cửa từ từ mở ra.

Mộ yêu tinh theo lối nhỏ đi đến, trong nháy mắt muốn chọt chết mắt Lâm Sanh.

Qυầи ɭóŧ, áo dây, váy ngắn, bán trong suốt.

Lâm Sanh trong nháy mắt hiểu được hàm nghĩa yêu tinh là như thế nào, sự yêu mị của nàng có thể câu dẫn nhân nguyên ý chết vì nàng.

Tóc dài màu rượu đỏ vì ướt nên dính sát trên ngực cao ngất của nàng, Lâm Sanh dám dùng ngón tay của mình thề, Mộ yêu tinh bên trong cái gì đều không có mặt, đương nhiên, đó là ở phần trên.

Vậy tại sao lại dám khẳng định như vậy? Bởi vì hai điểm kia, nhô ra thật rõ ràng.

Lâm Sanh thấy mình sắp không thở nỗi, có lẽ vào giờ khắc này nàng sẽ vì thiếu dưỡng khí mà chết.

Áo dây bán trong suốt dính xát vào thân thật sự có lực sát thương lớn, đương nhiên cũng vì Mộ yêu tinh mặc mà có lực sát thương.

Nếu đổi thành người khác, khẳng định mặc không ra hiệu quả này.

“Mộ, Mộ yêu tinh, ngươi không lạnh sao?”. Ánh mắt Lâm Sanh rất là không chịu khống chế mình, cho ta nhìn nhìn liếc liếc cái đi! Ngô, không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì? Mặc dù mình đã từng sờ qua lần, tuy nhiên khi đó lại cách nhiều lớp như vậy. Hiện tại nghĩ lại, có cảm giác gãi không trúng chỗ ngứa.

“Không a, ta cảm thấy không khí vừa phải mà”. Ngươi xem, mắt ngươi có thẳng nữa hay không!

Trang phục này là thông qua Mộ Lưu Yên tỉ mỉ lựa chọn, mục đích chính là hung hăng làm cho Đầu gỗ kinh diễm một phen.

Tốt nhất là câu dẫn dấy lên tính sắc lang, mình không ngại.

“Uhm”. Lâm Sanh cảm thấy chính mình phải đổi thành mắt lé, rõ ràng mắt đã chuyển tới trước tivi, vì sao trong tròng mắt vẫn ở chỗ Mộ yêu tinh? Bất quá, sao ta cảm thấy nóng quá a, miệng có điểm khát.

Mộ yêu tinh rất lừa vòng với biểu hiện của Lâm Sanh, xem ra mà nói bản thân mình cũng rất có lực hấp dẫn, lo lắng cũng có thể buông xuống.

Xốc lên chăn, nằm xuống, nhịn không được ngâm ra tiếng.

Cảm giác thật thoải mái.

Mà Lâm Sanh nghe tiếng hừ nhẹ câu hồn này, cả người liền cứng ngắc, Mộ yêu tinh ở bên cạnh a, ở bên cạnh, nàng trong chăn cái gì đều không có a, không có mặc, ngươi chỉ cần xoay qua là có thể chạm, có thể bổ nhào vào, ngươi còn do dự cái gì a, do dự cái gì?

Trong đầu Lâm Sanh tư tưởng đấu tranh mãnh liệt, mà Mộ Lưu Yên lại đổ thêm dầu vào lửa.

Cặp môi thơm tiến đến bên tai Lâm Sanh, u lan bật hơi, “Đầu gỗ, ngươi không nên nghĩ đến mấy chuyện xấu nga~~~~”.

Nằm nghiên ghé vào thân thể Lâm Sanh, mà toàn bộ nơi mềm mại của Mộ yêu tinh lại trực tiếp chèn lên cánh tay Lâm Sanh, lần này cảm xúc càng mãnh liệt hơn.

Dù sao thiếu cái đệm, cảm giác khẳng định hoàn toàn chân thật.

Hỗn đản! Ngươi nhất định là đang cố ý!

Lâm Sanh nhếch khóe miệng, nàng là muốn hiểu rõ, Mộ yêu tinh đang hy vọng nàng làm mấy chuyện xấu sao? Hay là đang hy vọng ta phải thành thật không được làm chuyện xấu?

“Ta, ta là loại người này sao?”. Đầu gỗ vì bản thân giải thích, ta làm sao có thể trở thành cầm thú vậy?

“Người ta, rất tin tưởng ngươi mà, Đầu gỗ “. Giọng mềm mại lại dây dưa dần dần gϊếŧ đi nghị lực vốn đã không còn mạnh mẽ của Lâm Sanh, hơn nữa Mộ yêu tinh quệt mồm, một bên cọ cọ một bên làm nũng, ngón trỏ để ở cổ Lâm Sanh miết miết, trời biết, nàng rốt cuộc muốn Lâm Sanh làm sao?

Dường như còn cảm thấy chưa kíƈɦ ŧɦíƈɦ đủ mạnh, cẳng chân thon dài vòng qua gác lên đùi Lâm Sanh, trong nháy mắt chạm nhau, trong đầu Lâm Sanh có cảm giác như có thứ gì đó đang lao tới.

Mẹ nó, mặc kệ, yêu tinh kia!

Lâm Sanh hận đến nghiến răng, vừa định xoay người đem Mộ Lưu Yên đặt dưới thân, không nghĩ tới người kia đột nhiên buông chân, ngáp một cái, mười phần mệt mõi nói, “Được rồi, không chơi với ngươi nữa, ngủ”. Xoay người, đưa lưng về phía Lâm Sanh, giống như lập tức ngủ say.

Ngạch, Lâm Sanh ngây ngẩn cả người.

Mộ yêu tinh sao vậy? Đùa giỡn với mình!!

Thật muốn nuốt nàng a!

Lâm Sanh cũng không biết nghĩ lại, ai kêu ngươi làm cho người ta phải ngủ phòng riêng? Không đùa giỡn ngươi thì đùa giỡn ai đây?!

Tự làm mình làm bậy không thể sống a!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha, cây rừng đầu tự làm bậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio