Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát

chương 84: 84: cái gọi là đồng đội này quá đê tiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Y Du đã đến nhà Vị Yến từ sáng.

Mấy ngày nay không nghe được tin tức gì từ Châu Hạo Nhân.

Kế hoạch về việc chụp ảnh thân mật của Nguyệt Độc Thất và Châu Hạo Nhân rồi gửi qua cho Hạc Cảnh Thần cũng bặt vô âm tín.

Nói Tống Y Du không sốt ruột đúng là lạ đời.

Hết Châu Hạo Nhân, ngay cả Vị Yến hôm nay cũng chơi trò biệt tăm.

Mong ngóng dài cổ, trời bên ngoài cũng đã trưa trợt nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Vị Yến đâu.

Tống Y Du cắn móng tay, trong lòng xuất hiện một dự cảm không tốt.

Và giống như đã đoán, dự cảm đó ngay lập tức ập đến.

Bên ngoài vườn nhà, mấy âm thanh kêu réo om xòm vang lên.

Tống Y Du giật mình, cô ta đứng dậy, liếc mắt từ cửa sổ nhìn ra.

Một đám người ăn mặc lịch lãm như cảnh sát đang đứng trước cổng nhà Vị Yến.

Bọn họ dường như đang bàn công việc gì đấy với hai tên bảo vệ của ngôi nhà.

Trên tay cầm lỉnh kỉnh mấy món đồ dùng chuyên dụng cho cảnh sát, bao gồm giấy tờ và vài thứ khác.

Tống Y Du nhíu mày, cô ta không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện họ nói, chỉ truyền đến tai đúng một câu duy nhất: “Chủ căn nhà này đã ban lệnh thu lại, đồ đạc sẽ ngay lập tức được chuyển đi bây giờ.”

Dứt câu, đám phụ tá bên cạnh đã đùng đùng tiến vào trong.

Tay mang bao tay, miệng đeo khẩu trang kín đáo như đã sẵn sàng lột gỡ hết tất cả dụng cụ và nội thất.

Tống Y Du không tránh khỏi kinh hãi, cô ta không biết được họ tại sao lại đột ngột có hành vi kì quái.

Nhảy cẫng lên, cô ta chạy phốc ra ngoài, chỉ vào mặt dàn cảnh sát đang tập trung làm việc, thái độ rất kênh kiệu: “Này các anh kia, nhà người ta đang bình thường như vậy, các anh tự ý bê đi là có ý gì?!”

Tống Y Du vốn dĩ là kẻ tay nhanh hơn não, cô ta nào có suy nghĩ đến nguyên do vì sao.

Trên đời này cái gì cũng có lý do của nó, nhà nước muốn xiết nhà ả cũng đều có mục đích rõ ràng.

Một viên cảnh sát nhìn Tống Y Du bằng con mắt xem thường: “Thưa quý cô, chúng tôi chỉ làm theo lời của chủ nhân biệt thự, người đó muốn chúng tôi vận chuyển đồ đạc đi, chúng tôi chỉ nghe lệnh.

Mong cô an phận hợp tác!”

Tống Y Du có phần ngớ người, ả nghệch mặt ra rồi lại hùng hổ với người đối diện: “Các anh nói nhăng nói cuội gì thế? Chủ nhân ngôi nhà vẫn còn sống tốt, nếu cô ấy muốn chuyển đi phải báo cho tôi một tiếng rồi!”

Đội cảnh sát nhìn nhau nhíu mày.

Bọn họ vốn không định đôi co với Tống Y Du, nhưng ả cứ nhất quyết cãi bướng.

Thở dài ngán ngẩm, cảnh sát đành phải lục lọi lại trong túi đồ, song đưa ra cho ả xem một tờ giấy chứng nhận.

“Quý cô, phiền cô xem kĩ một chút.

Chủ nhân ngôi nhà này tên là Nghiêm Lăng, mới hôm nay đã gọi cho chúng tôi làm nhiệm vụ.

Có điều gì bất bình xin cô cứ tìm thẳng ngài ấy bàn bạc!”

Tống Y Du trong một phút đã đứng yên như tượng.

Cô ta mém thì quên mất ngôi nhà này sở dĩ không phải của Vị Yến mà là của Nghiêm Lăng.

Nghiêm Lăng chỉ ban phó cho Vị Yến để chị ta có nơi tốt mà sống rồi làm việc cho anh ta.

Nhưng làm gì có ai mà nghĩ được rồi sẽ có ngày anh ta tịch thu lại mọi thứ?

Bị cú sốc làm cho bất ngờ, lòng người đang lặng của Tống Y Du cũng nổi giông bão.

Cô ta chạy phắt qua một bên, cầm ngay điện thoại lên bấm bấm một dãy hàng dài.

Kề sát tai, tư thế đang đứng của Tống Y Du cũng không yên mà liên tục giậm giậm chân xuống đất mất bình tĩnh.

Từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc, nhưng lại khản đặc, còn mang chút vẻ thống khổ: “Cô gọi tôi làm gì?”

Nghe thấy thái độ kì lạ của Vị Yến, Tống Y Du liền không hiểu chuyện: “Chị nói gì vậy, Vị Yến? Đáng lý ra giờ này chị phải gặp tôi bàn kế hoạch kế tiếp chứ? Còn cả vụ Châu Hạo Nhân không hồi âm kết quả cho chúng ta nữa!”

Trách được một vài giây, cô ả mới nhớ ra được vấn đề quan trọng nhất mình đang quan ngại: “Phải rồi, trong nhà chị xuất hiện mấy ông cảnh sát tới đòi tháo đồ xuống hết, bảo thêm là Nghiêm Lăng lấy lại nơi ở.

Vụ này là sao?”

“...” Vị Yến ở bên kia màn hình hoàn toàn câm lặng.

Trước hành động bất bình thường ấy khiến lòng bàn tay Tống Y Du càng tứa nhiều mồ hôi.

“Này, Vị Yến sao chị không nói gì vậy?” Cô ta hỏi khẽ.

Vị Yến cố nén cơn giận dữ xuống nhưng cuối cùng vẫn không được thì xả hết một tràn vào tai Tống Y Du:

“Mẹ nó, cô đừng có gọi cho tôi nữa! Từ nay tôi với cô không liên quan gì đến nhau hết! Người thật, việc thật giống như cô đã thấy.

Nghiêm Lăng đang xiết nhà tôi đấy! À không, đó cốt là nhà của anh ta! Nhưng anh ta lấy lại đấy! Sao? Cô thấy tôi thê thảm không? Bị bắt âm mưu phản nghịch, còn bị chặn hết con đường làm ăn.

Cô cứ việc cười đi Tống Y Du, cười nhiều lên! Sau này, một mình cô tự thân tự túc! Còn Châu Hạo Nhân hả? Ha! Anh ta sớm đã bị Hạc Cảnh Thần dọa sợ cho bỏ chạy rồi!”

Mấy lời rót vào tai của Vị Yến hiển nhiên Tống Y Du nghe không lọt chữ nào.

Câu nào câu nấy đều tát thẳng vào bản mặt ả mấy cái.

Ả sửng sốt: “Chị nói cái gì? Bị bắt quả tang? Rồi bỏ chạy? Tất cả những gì chị nói là sự thật?” Chiếc điện thoại trên tay ả run cầm cập.

Vị Yến như kẻ điên bên kia điện thoại, cười khanh khách: “Phải! Anh ta sớm đã bỏ chạy rồi, và tôi thì sắp bị ngồi tù nữa! Tất cả đều là một tay cô gây dựng đó ha ha!”

Tống Y Du sợ hãi tột độ.

Vị Yến vì làm gián điệp trên thương trường năm lần bảy lượt mà đứng trước nguy cơ vào tù ăn cơm.

Chị ta hẳn là rất khó tin vấn đề này nên đã hoá điên hoá dại.

Bây giờ bao nhiêu kế hoạch tàn ác bấy lâu còn đổ ngược lên đầu Tống Y Du.

Không phải Tống Y Du không có tội, nhưng Vị Yến thật sự đã bộc lộ bản chất suy nghĩ thật trong lòng mình rồi.

Giọng chị ta trầm đi, khẽ đe dọa qua điện thoại: “Tống Y Du à, đồng đội của cô sắp ăn cám tới nơi, cô lại có khả năng tẩu thoát trước pháp luật.

Cô nghĩ cô được ban cơ hội đó không?”

Mặt ả trắng bệch sau khi nghe Vị Yến phát tiết cơn điên.

“Này, Vị Yến, chị đừng có làm bừa! Tôi van chị, hãy nhớ rằng chúng ta từng là một đồng đội đấy!”

Ngay tức khắc âm thanh truyền đến là tiếng cười giòn giã, khinh miệt của Vị Yến: “Đồng đội? Giờ phút thật giả lẫn lộn này mà cô còn có thể nhắc đến hai chữ “đồng đội” ư? Cô cũng lương thiện quá nhỉ? Tống Y Du à, cái gọi là đồng đội này cũng quá là đê tiện rồi!”

Tống Y Du chảy mồ hôi ướt đẫm hết áo, Vị Yến trước đây có thể uống nhiều bia rượu làm mất đi lý trí nhưng chưa từng cư xử đáng sợ đến thế.

Chị ta tiếp lời: “Cô đừng tưởng tôi không biết, cô cũng có âm mưu muốn đá tôi ra bãi sau khi cô thành công.

Và cô nên nhớ, tôi có cùng suy nghĩ đó.

Ngay từ đầu, đặt danh đồng đội này đều là tạo ra dựa trên lợi ích cá nhân mà thôi! Tống Y Du, cô làm sai cũng không thoát được đâu!”

Tống Y Du càng nghe càng tái hết mặt mày.

Ả tắt rụp điện thoại, xem Vị Yến không khác một kẻ điên trốn trại.

Chỉ là kẻ điên này khiến cô ta thật sự lo lắng.

Với tính cách tâm địa như Vị Yến, chắc chắn chị ta sẽ nhúng ả xuống đầm lầy nhơ bẩn chung với chị.

Cắn môi.

Không xong rồi, đường càng đi càng kẹt lối.

Ả lo lắng, sợ hãi, liên tục ôm mặt lắc đầu.

“Không! Tôi không muốn! Tôi không muốn ngồi tù, tôi cũng không muốn chết!!” Ả vừa la vừa dốc sức chạy khỏi biệt thự.

Ả không biết bước chân này sẽ dẫn ả đi đâu vì ả đã chẳng còn chốn để về nữa rồi!

...

Nguyệt Độc Thất dậy sớm hơn mọi ngày.

Từ hôm qua đã lên một lịch trình dày đặt cho bản thân trong những ngày quá mức nhàn hạ.

Cô xin phép Dư Miên và Hạc Cảnh Thần để tự mình lái xe ra ngoài.

Ban đầu ý kiến này vấp phải vô số phản đối từ mẹ và chồng.

Nhưng sau một lúc làm lỳ giải thích thì đã thành công mỹ mãn!

Nguyệt Độc Thất lái xe ghé qua một gian hàng trên đường đi.

Gian hàng bán đầy đồ ăn nhẹ như bánh ngọt và kẹo các loại.

Cô lựa một hộp bánh ga tô mềm nhưng dễ ăn mà con nít thường hay thích dạo gần đây.

Song, còn đi đến một tiệm hoa cách đó không xa.

Đứng nhìn như trời tròng cả buổi cô mới tìm ra được một loài hoa mình cần.

Một loài hoa thuộc gia đình gypsophila mà mọi người hay gọi nó là hơi thở của em bé.

Xinh đẹp và thuần khiết.

Cầm bó hoa trên tay, lòng cô cũng nao núng theo từng bông hoa bé.

Nguyệt Độc Thất cảm ơn cô chủ tiệm rồi tiếp tục hành trình của mình.

Chân cô ngừng bước trước một chiếc mộ nhỏ.

Ngôi mộ được làm vô cùng đơn giản, đắp lên như một chiếc hòm đặt trên mặt đất nhưng bên ngoài sơn một màu vàng hơi ấm.

Nhẹ nhàng đặt hoa và bánh xuống, Nguyệt Độc Thất còn rút một cây hương có sẵn.

Đốt nhang, khói hương bay lên nghi ngút như đang sưởi ấm linh hồn cô đơn của bia mộ.

“Tiểu thiên thần, cô đến thăm cháu, có mang theo bánh và hoa.

Hi vọng cháu sẽ thích nó!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio