Cố Thiên Tầm biết anh đang cố tình lừa mình vào tròng, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện để bị anh lừa.
Cô nắm chặt chai thuốc trong tay, làn mi khẽ khép hờ, đôi môi hồng nghiêng sang...
Đôi môi cô khẽ áp vào môi anh.
Nhưng chỉ trong chốc lát, rồi cô định rời đi. Nhưng anh đã ghé sát lại, không cho cô thoát.
Cảm giác này giống như hoa anh túc.
Ban đầu Cố Thiên Tầm còn nghĩ đẩy được anh ra, nhưng anh tiến sát lại khiến cô cảm giác như một sự dụ hoặc, hơi thở cô bỗng chốc gấp gáp theo anh.
Sau đó cô chủ động ngẩng lên, đón nhận nụ hôn của anh.
Hôn đến mức khó kiềm chế được nữa, cuối cùng Mộ Dạ Bạch cũng chịu buông cô ra. Anh nhìn nét mặt mê đắm của cô, đột nhiên hỏi: “Nếu anh ta nhất định không chịu ký vào đơn ly hôn thì em tính sao?”
“Ngày mai em sẽ nói chuyện với luật sư.” Còn đang mơ màng, ánh mắt cô đột nhiên trở nên kiên định.
“Không cần đi tìm luật sư nữa, anh sẽ giới thiệu cho em một luật sư tốt nhất.” Mộ Dạ Bạch mân mê đùa nghịch ngón tay cô, nói tiếp: “Luật sư Trần - Trần Anh Hào.”
Cố Thiên Tầm kinh ngạc hỏi: “Anh ta còn là luật sư á?”
“Ừm, bình thường những vấn đề kinh tế liên quan đến luật đều bàn bạc với cậu ta, cậu ta rất giỏi trong các vấn đề liên quan đến án kinh tế, còn án dân sự cậu ta cũng là số .”
“...Rốt cuộc anh ta còn biết những gì nữa? Một mình kiêm bao nhiêu việc: Vệ sĩ, trợ lý, giờ còn là luật sư nữa.” Cô thật sự cảm thấy bái phục Trần Anh Hào rồi, giờ đúng là phải nhìn anh ta với con mắt khác. “Nói vậy thì một vụ ly hôn nho nhỏ của em mà phải nhờ đến anh ta có lãng phí quá không?”
“Không.” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn cô chăm chú: “Việc ly hôn của em là vụ kiện lớn nhất.”
Cô cười, ánh nhìn lay động lòng người.
Mộ Dạ Bạch hỏi: “Về chuyện phân chia tài sản sau khi ly hôn, em tính thế nào?”
Cố Thiên Tầm trầm mặc: “Thật ra bố chồng cho em % cổ phần.”
“Ừm.” Mộ Dạ Bạch khẽ gật đầu, mặt không có tý gì gọi là kinh ngạc. Cố Thiên Tầm không khỏi nhìn anh một hồi: “Anh không cảm thấy ngạc nhiên sao? % cổ phần không phải là một con số nhỏ, tự nhiên lại cho em.”
Mộ Dạ Bạch gật đầu, sắc mặt vẫn điềm tĩnh. “Sở dĩ anh không kinh ngạc vì anh đã nghe trợ lý Trần nói từ trước rồi.”
Cô trợn tròn mắt: “Chuyện này anh ta cũng biết?”
“Có những chuyện chỉ cần muốn biết thì sẽ có nguồn thông tin thôi.” Lời nói của anh có hàm nghĩa khác.
Thực tế thì anh vốn đã điều tra được sự phân chia cổ phiếu có trong tay ông Cảnh Thanh Phong.
Cố Thiên Tầm có %, trong tay Cảnh Dao cũng có %, Cảnh Nam Kiêu là %, ông Cảnh Thanh Phong nắm %. Còn lại % là phân tán trong tay các cổ đông khác.
“Anh có vẻ rất hứng thú với những chuyện của nhà họ Cảnh.” Đó có phải chỉ là do cô tưởng vậy không?
“Đúng là rất hứng thú, nhưng anh càng quan tâm hơn đến việc khi nào em và anh ta được ly hôn.” Anh rất khéo léo chuyển sự hồ nghi của Cố Thiên Tầm sang chuyện khác.
Không phải cô không nhận thấy, cô chỉ nhìn anh một cái rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đúng là những chuyện cô không biết về anh vẫn còn rất nhiều....
“Tuy là ông ấy cho em nhưng em định sẽ không nhận. Hai năm nay ở nhà họ Cảnh mặc dù rất mệt moirnhwng mẹ và em trai em đều nhờ vào Cảnh gia, hơn nữa nói cho cùng thì hai năm nay em cũng không có tổn thất gì.”
“Một chút tài sản cũng không cần?” Mộ Dạ Bạch hỏi lại lần nữa, nói như thuận miệng: “Dù không nhận của bố chồng thì em cũng có thể nhận một nửa của Cảnh Nam Kiêu.”
Cố Thiên Tầm thở dài: “Em không muốn có bất cứ dây dợ lằng nhằng gì với anh ta nữa.”
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch trầm tư như nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu nói: “Anh sẽ truyền đạt ý em đến trợ lý Trần.”
..................
Đêm càng lúc càng khuya.
Mộ Dạ Bạch ngồi xem tivi trên sofa, cô lúc này nằm một bên đã nhắm mắt ngủ sau một ngày mệt mỏi. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đầu cô hơi tựa vào vai anh. Nhìn cô ngủ rất đáng yêu, hàng lông mi dài rợp bóng xuống mắt cô.
Mộ Dạ Bạch không kiềm được, cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán cô. Sự dịu dàng ấm áp của cô khiến anh xao xuyến, không nỡ xa rời.
Cái cảm giác vì tình yêu mà bất chấp này, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Từ lúc ban đầu cố ý tiếp cận cô, cho đến giờ, người cô như có một lực hút nam châm lớn, không ngừng hút anh lại gần, đắm chìm vào đó...
Nhưng nếu như...
Một ngày nào đó cô biết rằng sự tiếp cận của anh từ đầu không chỉ vì Tần Tư Lam, liệu cô sẽ phản ứng ra sao?
Đau lòng? Tuyệt vọng? Phẫn uất hay là cả những thứ khác?
Nghĩ đến điều đó, mắt anh sẫm lại, dậy lên những cảm xúc phức tạp. Nhìn sang khuôn mặt ngủ say như trẻ thơ của cô anh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Một tay nâng lấy cổ cô, một tay lay người cô: “Thiên Tầm, lên giường ngủ thôi.”
Cô mơ hồ khẽ mở mắt ra, mắt cô như được phủ một lớp sương mờ, vẫn còn ngái ngủ, đẹp tựa thiên thần. Cô nhìn anh một lúc, không nhúc nhích, đột nhiên dang hai tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ bé lười biếng rúc vào giữa cổ và vai anh.
Hơi thở của anh trở nên căng thẳng.
Xung quanh đều là mùi hương và hơi thở của cô.
Sự hòa quyện ấm áp này...
Như một luồng khí nóng xuyên vào tim anh...
“Thiên Tầm?” Anh gọi cô một tiếng, giọng dịu dàng hơn.
Giọng cô nhỏ nhẹ như đang làm nũng: “Em buồn ngủ quá... không muốn động đậy...”
Chỉ vài từ đơn giản trong phút chốc hạ gục trái tim anh. Anh bó tay thở dài, điều chỉnh lại vị trí một chút để cô có thể nằm dựa thoải mái vào vai anh.
Anh phát hiện ra...
Mình càng ngày càng bất lực trước cô.
..............
Bên kia.
Cảnh Nam Kiêu thẫn thờ dựa vào xe, nóc xe mở ra, bóng đêm thăm thẳm khiến tim anh ta càng lúc càng cảm thấy trống rồng.
Ngồi một lúc, anh ta mở cửa xe đi vào nhà họ Cảnh, vốn tưởng rằng một màu u ám, không ngờ đẩy cửa bước vào, trong nhà lại sáng trưng.
“Đứa bé có khỏe không? Đã kiểm tra hết mọi thứ rồi chứ?” Giọng bà Trần Di vang lên trong phòng khách rất vui tươi.
“Vâng, bác sĩ nói thời gian này không cần làm các kiểm tra khác nữa rồi ạ, chỉ cần đợi ba tháng đi kiểm tra một lần là được ạ.” Hẳn là Tần Tư Lam. Cô ta ngoan ngoãn ngồi trước mặt bà Trần Di, mái tóc dài buông xuống ôm lấy khuôn mặt nhỏ, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô ta, khẽ ngẩn người ra, trong lòng bao cảm xúc đan xen hỗn độn.
Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sang, ngồi xuống bên cạnh Tần Tư Lam. Tần Tư Lam nhìn thấy anh ta, mắt sáng lên, sau đó lại cau mày: “Sao anh uống nhiều vậy hả? Tâm trạng không vui à?”
Nhắc đến chuyện này, bà Trần Di lập tức nhớ lại những tấm ảnh của Cố Thiên Tầm, mặt liền lạnh lại.
Cảnh Nam Kiêu trầm ngâm không nói gì, Tần Tư Lam đưa tay ra nắm lấy tay anh ta. Tay cô ta có chút ấm áp, tuy đã không ấm được vào tim anh ta nhưng lúc này lại khiến anh ta có cảm giác bấu víu cuối cùng.
Nghĩ đến những tấm ảnh của Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch, anh ta nắm chặt tay Tần Tư Lam, đột nhiên nói: “Tư Lam, chúng ta kết hôn đi!” Tần Tư Lam cảm thấy chấn động, có chút không tin vào tai mình, quay sang nhìn Cảnh Nam Kiêu.
Cô ta bần thần, mắt đỏ hoe hỏi lại: “Anh nói thật chứ?”
Cô ta đang đợi một lời khẳng định, nhưng mắt Cảnh Nam Kiêu thoáng qua một tia lưỡng lự. Còn chưa đợi anh ta mở miệng thì bà Trần Di đã nói trước: “Bây giờ nói đến chuyện kết hôn vẫn còn sớm, nó còn chưa ly hôn nữa cơ! Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn chút... chưa hiểu rõ lắm về Tần tiểu thư...”
Bà Trần Di nhìn Tần Tư Lam, vẻ mặt thì rõ là đang cười nói vỗ về nhưng mở miệng lại không hề khách sáo.
“Tần tiểu thư, tôi biết dù cô đợi được thì đứa bé trong bụng không đợi được. Vậy thế này đi...” Bà Trần Di hắng giọng một tiếng: “Đợi đứa bé đủ tháng tuổi rồi, chúng ta đi chọc ối thử máu...”
Thử máu?
Tần Tư Lam lúc này đã hiểu ý của bà Trần Di.
Chẳng qua là lo lắng đứa bé không phải dòng giống nhà họ Cảnh!
Mặt Tần Tư Lam trắng nhợt ra, tay siết chặt lại. “Bác gái...”
“Tôi biết cô định nói gì, cũng biết nghe những lời này trong lòng cô không được thoải mái, nhưng dù gì thì trước đây cũng đã có một vài chuyện tương tự xảy ra, chúng tôi không thể không đề phòng, Nam Kiêu, con nói phải vậy không?”
Ánh mắt bà Trần Di nhìn sang Cảnh Nam Kiêu.
Cảnh Nam Kiêu nhìn bộ dạng ấm ức của Tần Tư Lam, cuối cùng thở ra một hơi: “Mẹ, Tư Lam là người như thế nào trong lòng con rõ nhất, đứa bé này là con của con, không cần kiểm tra.”
Vừa nãy còn ấm ức tủi thân, nghe thấy vậy cảm giác đó hoàn toàn biến mất.
Tần Tư Lam cảm thấy có chút an ủi, dù là chỉ vì đứa bé trong bụng cũng được!
Nghe con trai nói vậy, bà Trần Di lại không biết nói sao nữa. Bà hắng giọng một cái rồi nói: “Được, vậy gia cảnh của Tần tiểu thư cũng như hoàn cảnh sinh trưởng như thế nào thì tôi cũng nên được biết chứ?”
Cái gì mà hoàn cảnh sinh trưởng?
Chẳng qua là muốn hỏi gia thế gia đình như thế nào chứ gì.
Tần Tư Lam hít vào sâu một hơi, lông mày khẽ nhíu lại: “Con... lớn lên trong cô nhi viện. Đến giờ chưa từng gặp mẹ. Còn bố con...”
“Cô nhi viện?” Không đợi Tần Tư Lam nói hết câu, bà trần Di đã kích động ngắt lời. Bà ta quay sang trừng mắt nhìn Cảnh Nam Kiêu như có ý trách mắng, sao lại tìm một đứa con gái gia cảnh còn bần hàn hơn cả Cố Thiên Tầm.
Cảnh Nam Kiêu mở miệng định nói gì đó thì bà Trần Di đã đứng phắt dậy, nói: “Chuyện kết hôn không gấp gáp, một mình con không làm chủ được, mẹ cũng không làm chủ được. Bố con lại quý Cố Thiên Tầm như vậy, giờ có kết hôn được hay không còn chưa biết. Chuyện này tạm gác lại đã. Còn về đứa trẻ...”
Ánh mắt bà Trần Di quét qua người Tần Tư Lam một cái, nụ cười vừa nãy đã tắt ngấm, giờ chỉ còn lại sự lạnh nhạt: “Nếu nó là máu mủ nhà họ Cảnh, tất nhiên là chúng tôi sẽ có trách nhiệm, hơn nữa Tần tiểu thư sẽ được không ít quyền lợi.”
Nói xong, bà Trần Di quay người đi vào, nói: “Giờ không còn sớm nữa, mời Tần tiểu thư về cho. Nam Kiêu, con uống nhiều rượu như vậy không được lái xe nữa, để mẹ bảo lái xe đưa Tần tiểu thư về.”
“Bác gái, con không phải vì tiền mới ở bên Nam Kiêu!” Tần Tư Lam cũng đứng dậy theo.
Bà Trần Di đi thẳng lên gác như không nghe thấy gì, chỉ còn bóng lưng theo sau. Rõ ràng là bà không muốn nói thêm nhiều nữa.
Mắt Tần Tư Lam đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã. Cảnh Nam Kiêu thở dài: “ĐI thôi, anh đưa em về khách sạn trước đã.”
“Nam Kiêu, ngày mai bà nội em đến. Bà đã biết em có thai rồi, hậu quả thật không dám tưởng tượng... Nếu anh không thể kết hôn với em, không thể cho em và con một hẹn ước, bà tức giận lên sẽ càng không cho em vào nhà họ Mộ. Nếu như vậy... em chỉ còn cách bỏ đứa bé đi mà thôi.” Cô ta nói xong cúi đầu xuống, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Ánh mắt khẽ liếc qua Cảnh Nam Kiêu nhìn anh ta lúng túng khổ sở trong lòng cô ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Xem ra, dùng đứa bé để trói anh ta không phải không có khả năng.
“Để anh nghĩ cách, anh sẽ cho em một đáp án rõ ràng. Rất nhanh thôi.”
.................
Ngày hôm sau.
Trần Anh Hào nhận được điện thoại là lúc đang ở trong phòng làm việc của mình. Vừa nghe tin lão phu nhân đang chuẩn bị xuống sân bay, mặt anh ta căng thẳng vội vàng đi ra.
“Thư ký Cận.”
“Có ạ.” Cận Vân là thư ký trưởng, trong tay đang rất nhiều việc, điện thoại kẹp giữa má và vai. Trần Anh Hào ra hiệu cho cô tắt điện thoại đi, cô nói vài câu gì đó trong điện thoại rồi dập máy.
“Lão phu nhân đến rồi, giờ chúng ta đi đón thôi.” Trần Anh Hào nói.
Nhắc đến lão phu nhân, mặt Cận Vân cũng lập tức căng thẳng theo, có ý kính cẩn.
Bước đi vài bước, lập tức dặn dò những người ở đó: “Mọi người nghe đây, bắt đầu từ giờ tất cả đều phải lấy lại tinh thần làm việc, Chủ tịch sắp đến thị sát rồi. Tiểu Mục, thông báo cho người của phòng Kế toán, tập hợp những báo cáo số liệu gần đây để vào phòng làm việc của Mộ tổng. Còn nữa, bộ phận tiếp tân, bộ phận khách sạn nhà hàng, bộ phận quản lý nghỉ dưỡng...v..v đều thông báo hết để bọn họ không được có bất kỳ sơ suất gì vì lão phu nhân có thể đến bất cứ lúc nào!”
“Vâng.” Mọi người hô lên một tiếng rồi lập tức bận rộn ai làm việc nấy.
....................
Cận Vân chỉnh đốn lại một chút trang phục rồi nhanh chóng đi theo Trần Anh Hào.
Quản lý cấp cao của Hoàn Vũ đều có mặt tại sân bay. Vừa lấy tinh thần đứng thẳng liền thấy ở lối ra một hành người đang từ từ bước đến.
Một quý bà đạo mạo cao quý đi từ từ ra, sau lưng là trợ lý và người giúp việc.
Tóc lão phu nhân đã bạc nhưng đằng sau cặp kính gọng vàng đó là một đôi mắt sắc sảo tinh nhuệ, phát ra uy nghiêm của bậc tiền bối.
Trên người bà là bộ trang phục được may đo thiết kế phù hợp form người, tay cầm chiếc ví da cá sấu. Tuy tuổi tác đã cao nhưng điệu bộ cử chỉ và tác phong đều rất trầm ổn chắc nịch, không hề mất đi phong độ của đại tướng.
“Lão phu nhân!” Trần Anh Hào lập tức bước lên chào.
Cận Vân cũng bước lên, cười chào bà: “Chào chủ tịch.”
“Mọi người lâu rồi không gặp!” Lão phu nhân cười ôn hòa, sự uy nghiêm đó tạm thời biến mất. Bà bắt tay từng người một trong đoàn đón. Sau khi nhìn hết một lượt, mới có chút ngạc nhiên nhìn sang Trần Anh Hào, Trần Anh Hào lập tức giải thích: “Mộ tổng hôm nay ở trong bệnh viện, điện thoại không liên lạc được, vì vậy... nhưng phu nhân yên tâm, bây giờ cháu sẽ lập tức đến bệnh viện đón Mộ tổng về khách sạn”
“Ở viện? Đã có chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại phải vào viện?”
“Chủ tịch xin hãy yên tâm, Mộ tổng không có vấn đề gì đáng ngại đâu ạ.” Cận Vân sợ bà lo lắng nên lập tức nói.
Lão phu nhân cầm túi xách, đi ra phía ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Giờ đang ở bệnh viện nào?”
Trần Anh Hào và Cận Vân nhìn nhau một cái rồi nói: “Đang ở bệnh viện Vân Sam của nhà Cố tổng ạ.”
“Ừm.” Lão phu nhân đưa mắt nhìn tất cả mọi người. “Mọi người về đi. Thư ký Cận cũng về đi, chuẩn bị tất cả những tài liệu và dự án phát triển của Hoàn Vũ gần đây cho tôi để tôi xem qua.”
“Vâng thư Chủ tịch. Vậy còn chủ tịch thì sao ạ?”
“Trợ lý Trần và tôi sẽ đi bệnh viện một chuyến.”
Hả?
Trần Anh Hào thấy lạnh toát sống lưng. Anh ta biết giờ này Cố Thiên Tầm vẫn còn ở bệnh viện! Hơn nữa, điện thoại của Mộ tổng và Cố Thiên Tầm, một người thì không nghe điện thoại, một người thì không liên lạc được. Nếu lão ohu nhân mà xông vào như thế này, lỡ nhìn thấy cảnh nào đó không nên thấy thì...
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi thôi.” Lão phu nhân bước nhanh lên trước tất cả mọi người.
Trần Anh Hào chưa từng cảm thấy hoảng loạn như thế này nào giờ, nhìn Cận Vân một cái, Cận Vân cũng hiển nhiên không lường trước được sẽ xảy ra tình huống như thế này, lúng túng không biết làm gì.
Trần Anh Hào nhỏ giọng: “Lập tức tiếp tục gọi điện cho Mộ tổng đi.”
“Vâng.”
Cận Vân lập tức cầm điện thoại lên. Lão phu nhân quay đầu lại, lên tiếng: “Gọi điện cho Dạ Bạch à?”
“...” Cận Vân không nói nên lời, nắm chặt điện thoại trong tay không biết nên làm gì.
Lão phu nhân trước nay là người rất anh mình, bộ dạng lúng túng của Trần Anh Hào và cô đã không qua được mắt bà, bà như nhìn thấu hai người.
“Không ai được gọi điện thoại cho nó! Ta chỉ là đi thăm cháu nội thôi, các anh các chị sao phải hốt hoảng thế?” Lão phu nhân liếc mắt nhìn Cận Vân một cái: “Cất điện thoại đi.”
Cận Vân chỉ đành nghe theo, bất đắc dĩ cất điện thoại đi.
Nếu như nhìn thấy Cố tiểu thư và Mộ tổng ở bên nhau thì hậu quả sẽ thế nào?
Trần Anh Hào lái xe, tay nắm chặt vô lăng. Lão phu nhân ngồi ghế sau, ánh mắt nhìn về đằng trước, thỉnh thoảng hỏi Trần Anh Hào về tình hình của Dạ Bạch khiến anh ta không còn cơ hội nào âm thầm nhắn tin hay gọi điện...