“Mộ Dạ Bạch đâu? Sao anh ta không đến?” Nhắc đến người đó, Dương Mộc Tây không thể bình tĩnh nổi. “Cho dù có là lợi dụng Thiên Tầm đi chăng nữa thì bây giờ Thiên Tầm cũng vì anh ta mà vừa sảy thai, anh ta không hỏi han, ngó ngàng gì như vậy, anh ta có còn là con người nữa không?”
“Em đừng có kích động như vậy.” Nghe thấy bạn mình bị nói như thế, trong lòng Lam Tiêu vô cùng khó chịu.
Đến giờ Thiên Tầm vẫn chưa biết gì cả, Dạ Bạch đang ở Mỹ nhưng trong lòng anh cũng không khá hơn cô.
“Lẽ nào em không được kích động hay sao? Hai ngày nay anh cũng thấy Thiên Tầm rồi đấy, anh cũng biết tình hình hiện giờ của cậu ấy. Giờ là lúc cậu ấy yếu đuối nhất, đau khổ nhất. Cho dù tất cả chúng ta đều đang ở bên cạnh cậu ấy thì cũng không thể so được với vị trí của Mộ Dạ Bạch – điều này anh rõ hơn ai hết còn gì!”
“Mộc Tây, em bình tĩnh lại đi!” Dương Mộc Tây nói lời bất bình hộ Thiên Tầm, giọng cô cùng với tâm trạng kích động càng lúc càng to hơn.
Mọi người đến dự đám tang đều nhìn về phía cô.
Lam Tiêu đưa tay ấn chặt hai vai Dương Mộc Tây: “Chúng ta đang ở nhà tang lễ.”
“Em không bình tĩnh nổi!” Dương Mộc Tây hất tay Lam Tiêu ra.
“Hay là các người đều như nhau? Tình cảm đối với những công tử con nhà giàu như các người đều chỉ như một trò đùa, vậy nên chơi bời một chốc một lát rồi thôi. Một khi không tích nữa thì lập tức quất ngựa truy phong!”
Có Thiên Tầm là tấm gương to như vậy, cô không thể không liên hệ bản thân.
Lam Tiêu lừ mắt. “Chúng ta đang nói chuyện của bọn họ, em đừng có bóng gió sang chuyện của chúng ta.”
“Được, em không nói đến chúng ta.” Dương Mộc Tây nhếch môi. “Hóa ra giữa chúng ta trừ tiểu Quai ra thì chẳng còn gì để nói nữa.”
Giờ cô đã bị bố mẹ Lam Tiêu mời đến nhà họ ở.
Cô không phải không biết dụng ý của bọn họ, chẳng qua là muốn để cô ở đó mà nhận rõ được khoảng cách giữa cô và Lam Tiêu. Còn cô chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp này.
Cô có lẽ đã tỉnh táo hơn.
“Dương! Mộc! Tây!” Lam Tiêu gằn giọng, hận không thể nghiền náy cô ra được.
Anh căm ghét cái giọng phủi sạch mọi thứ này của cô.
Cô thản nhiên vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lờ đi vẻ giận dữ của anh. “Anh đưa cho em số điện thoại ở Mỹ của anh ta, cho dù không đến gặp Thiên Tầm thì anh ta cũng phải biết là vì anh ta mà Thiên Tầm đã phải chịu đựng bao khổ sở.”
“Anh không đưa cho em.”
“Lam Tiêu!” Cô tức giận sự vô tình này của anh.
“Anh cũng sẽ không nói cho cậu ấy biết những gì mà Thiên Tầm đang phải chịu đựng lúc này.”
“.....” Dương Mộc Tây hoàn toàn không còn gì để nói nữa. Có lẽ ngay từ đầu cô đã không nên hy vọng bất cứ điều gì ở anh.
“Mộc Tây, em hãy tin anh, trên đời này sẽ không còn ai có thể yêu Thiên Tầm hơn cậu ấy được đâu!”
Dương Mộc Tây cười nhạt. “Nếu như biến hẳn chính là thứ tình yêu mà anh nói đó thì thật đúng là nực cười! Phụ nữ chúng tôi không đáng bị các người đối xử như vậy!”
“Anh...” Lam Tiêu định nói gì đó nhưng đã bị Mộc Tây cắt lời: “Thôi đi, nếu anh đã không giúp thì anh đi đi. Giờ chỗ tôi còn bận nhiều việc lắm, không tiếp anh được!”
Cô thái độ lạnh tanh, quay người đi, định quỳ xuống lại.
Lam Tiêu không chịu nổi bộ dạng lạnh lùng xa cách đó của cô, trong lòng khó chịu bèn giơ tay kéo tay cô lại.
“Bỏ ra!” Dương Mộc Tây giằng co.
“.... Cậu ấy có nỗi khổ riêng!”
Dương Mộc Tây thoáng sững người, sau đó hỏi: “Nỗi khổ gì?”
“Điều này em không cần biết. Hãy nói với Thiên Tầm đừng bao giờ hận cậu ấy...” Thần sắc Lam Tiêu nghiêm lại. “Có thể Dạ Bạch thật sự từng nhằm vào cổ phiếu trong tay Thiên Tầm thật, nhưng tình yêu cậu ấy dành cho Thiên Tầm, tất cả mọi người chúng ta đều nhận thấy.”
Dương Mộc Tây cau mày, sự hồ nghi trong lòng càng tăng thêm. “Rốt cục là sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đợi sau khi tang lễ xong xuôi sẽ có luật sư đến tìm cô ấy. % cổ phiếu vốn là của cô ấy sẽ được quay trở về với chủ. Đến lúc đó cô ấy muốn xử lý thế nào đều tùy cô ấy.”
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” Dương Mộc Tây cảm thấy càng lúc càng rối như mớ bòng bong. “”Người thì đã đi rồi giờ còn để lại kỷ vật cho cậu ấy nữa à? Hay đó là... tình phí? Phí bồi thường?
Lam Tiêu còn định nói gì đó nữa nhưng sự chú ý của cô lúc này bỗng dồn về phía hai bóng người xuất hiện ở cửa.
“Bọn họ sao lại đến đây?” Cô nhíu mày.
Ông Cảnh Thanh Phong đang bận tiếp khách cũng nhìn về phía đó.
Trước cửa bước vào không ai khác, chính là Hoắc Thanh Uyển và Tần Tư Lam.
Thấy ánh mắt ông Cảnh đang nhìn mình, cô ta có tật giật mình vội quay đi chỗ khác.
Hoắc Thanh Uyển rút hương, vái. Sau đó cô ta nhìn Dương Mộc Tây đang đáp lễ ở bên kia, cười nhạt. “Cố Thiên Tầm đến đáp lễ cũng không xuất hiện, thật không có lễ giáo gì cả?”
Ngừng một lúc, cô ta cười rộ lên. “Ồ, tôi quên mất, cô ta vừa bị sảy thai. Cũng phải, vừa bị đàn ông đá xong, con cũng mất, đến mẹ cũng qua đời, một chuỗi những đả kích như vậy liên tiếp xảy ra, nếu là tôi tôi cũng không chịu nổi.”
Dương Mộc Tây sa sầm mặt vào. “Hoắc tiểu thư, cô hãy nhớ xem đây là đâu có được không? Nếu muốn gây chuyện thì đi sang bên kia. Cảm ơn!”
“Gây chuyện? Tôi thì có chuyện gì để gây chứ?” Mặt cô ta đầy vẻ đắc ý, ngạo nghễ. “Chỉ là thấy trong lòng rất vui, muốn đến xem người phụ nữ lúc xưa phong quang không ai sánh bằng giờ có kết cục như thế nào mà thôi! Phải vậy không?”
Nói câu cuối cùng, cô ta quay sang nhìn Tần Tư Lam.
Tần Tư Lam không đáp lại lời cô ta, thắp nén nhang rồi bước đến trước di ảnh của bà Cố Vân La.
Đứng bần thần nhìn tấm ảnh đen trắng đó hồi lâu không nhúc nhích.
Cố Thiên Tầm nghe thấy tiếng người liền bước từ trong phòng nghỉ ra.
Ánh mắt cô lướt qua Hoắc Thanh Uyển rồi dừng lại ở trên người Tần Tư Lam.
“Mẹ vẫn luôn đợi cô đến, trước khi qua đời, mẹ vẫn luôn nhớ mong cô.”
Tần Tư Lam cảm thấy bứt rứt, cô ta cắn môi, ngập ngừng nói: “Tôi vì muốn được về nhà họ Mộ nên mới đến đây thôi!”
Cố Thiên Tầm khựng lại trong giây lát.
Đột nhiên nhớ đến câu nói “có anh ở đây” Mộ Dạ Bạch nói hôm đó.
Tim cô thắt lại. “Anh ấy... biết chuyện của mẹ tôi không?”
“Cố tiểu thư, “anh ấy” của cô giờ này đang ở Mỹ, hơn nữa đã chia tay cô rồi, cô tưởng là chuyện của cô anh ta còn quan tâm nữa sao?” Hoắc Thanh Uyển châm chọc.
Tim Cố Thiên Tầm nguội lạnh.
Lời cô ta nói không sai.
Bản thân mình vẫn còn đặt nhiều kỳ vọng như vậy thật quá nực cười.
“Vậy cô đi vái lạy mẹ đi, rồi nói chuyện với bà.” Cố Thiên Tầm bảo Tần Tư Lam.
Thực tế Tần Tư Lam tại sao lại đến đây? Trước khi đi Mộ Dạ Bạch đã gọi điện cho cô ta nói nếu muốn được vào nhà họ Mộ thì trước hết phải đi thăm bà Cố Vân La.
“Tôi chẳng có gì để nói với bà ta cả, nói tạm biệt là đủ rồi.” Tần Tư Lam lạnh tanh nói.
“Thật sự không có gì để nói sao?” Ông Cảnh không nhịn được nữa, trầm trầm lên tiếng. Mắt ông nhìn thẳng vào Tần Tư Lam. “Cô còn nợ bà ấy một lời xin lỗi, không phải sao? Dù gì để bà ấy bị oan uổng như vậy mà qua đời chính là lỗi của cô!”
Cố Thiên Tầm không hiểu lời này của ông.
Ông Cảnh Thanh Phong đứng bên cạnh dường như còn muốn nói thêm gì nữa.
Nhìn sang Tần Tư Lam mặt biến sắc.
“Tôi... tôi...” Cô ta lúng túng mãi không nói nên lời.
Giọng ông Cảnh càng nghiêm nghị hơn. “Cô còn nợ bà ấy một tiếng “mẹ”, nếu không muốn mọi sự đến nước không thể cứu vãn được nữa thì cô nên biết rõ việc cô nên làm bây giờ.”
Lời nói đó người ngoài nghe không hiểu nhưng vào tai Tần Tư Lam thì nó chính là sự uy hiếp đáng sợ.
Hai chân cô ta mềm nhũn, không nói câu nào, quỳ xuống trước di ảnh.
Cố Thiên Tầm nhìn ông Cảnh đầy khó hiểu, ông thở dài, không nói gì nữa.
Đến nay bà ấy cũng đã đi rồi, Hạ Vân Thường cũng nằm trên giường bệnh không tỉnh lại được nữa, cho dù ông có lòng giải oan cho bà Cố thì cũng đã chẳng còn người đối chứng nữa rồi.
Tần Tư Lam dập đầu, không dám ở lại lâu, cũng không nói gì với Hoắc Thanh Uyển, vội vàng hèn nhát đi ra khỏi đó.
Cố Thiên Tầm nhìn theo bóng người sợ sệt đó của cô ta, những hoài nghi trong lòng càng lúc càng nhiều thêm.
“Cố Thiên Tầm, bộ dạng tiều tụy của cô thật không làm tôi thất vọng.” Giọng Hoắc Thanh Uyển vang lên kéo sự chú ý của cô về. Cô ta nhìn Cố Thiên Tầm với ánh mắt khinh thường, không hề che dấu sự vui sướng khi thấy cô đau khổ. “Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xem vẻ thảm hại của cô đấy. Cái khung cảnh hai người đàn ông đều ngoài cô ra không cưới ai hết, giờ anh ta đâu rồi nhỉ?”
Cố Thiên Tầm lòng đau như dao cắt, nhưng vẻ mặt cô vẫn tỏ ra bình thản. “Đây là nhà tang lễ, tôi không muốn cãi nhau! Cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô.”
“Cái nơi đầy âm khí như thế này thì kể cả cô không nói tôi cũng chẳng ở lại lâu đâu.” Hoắc Thanh Uyển cười rộ, ánh nhìn bỗng hướng về Cảnh Nam Kiêu đang rầu rĩ đứng bên kia, rồi lại nhìn sang Cố Thiên Tầm. “Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ, người đàn ông bỏ Tần Tư Lam nói muốn lấy cô, giờ đã có niềm vui mới rồi.”
“Cô đang nói bậy bạ gì thế hả?” Cảnh Nam Kiêu bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm, thấy vẻ bình thản của cô, ánh mắt anh tối đi.
Anh kịch liệt phản bác như vậy, còn cô...
Thực sự chẳng quan tâm chút nào.
“Tôi đang nói gì, tự anh biết rõ.” Hoắc Thanh Uyển từng nhìn thấy anh và Phong Dĩnh đi cạnh nhau, nhìn hai người có vẻ thân thiết khác thường.
“Giờ người đàn ông còn lại nói muốn lấy cô lại vứt bỏ cô để đi Mỹ. Cố Thiên Tầm, giờ cô thật không khác gì quả phụ. Trèo cao bao nhiêu thì ngã đau bấy nhiêu, tôi đợi cái ngày này của cô đã lâu lắm rồi. Giờ thật khiến người ta hả lòng hả dạ!”
Hoắc Thanh Uyển chọc khoét vào nỗi đau của cô không chút nương tay.
Cố Thiên Tầm hít sâu vào một hơi. “Hoắc Thanh Uyển, trước khi tôi nổi giận thì tốt nhất là cô hãy biến đi!”
“Cũng tốt thôi, tôi căn bản chẳng có thời gian mà phí hoài ở đây với cô. À phải rồi, quên mất không nói với cô, tối nay tôi sẽ... BAY ĐI MỸ!”
Ba từ cuối cùng cô ta cố tình nhấn mạnh vào.
Cố Thiên Tầm sững sờ đứng đó như hóa đá, hồi lâu vẫn chưa định thần lại. Chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót gõ cộp cộp trên nền nhà của Hoắc Thanh Uyển dần biến mất trước mặt mình.
Cô ta đi Mỹ...
Có phải là sau này Mộ Dạ Bạch sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà cưới Hoắc Thanh Uyển không?
Cô không xứng với anh! Thật sự!
“Thiên Tầm...” Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu nhìn cô đầy phức tạp, anh định nói gì đó nhưng không nói ra được.
Lam Tiêu bước lên trước một bước. “Cô không sao chứ?”
“....” Cô không nói gì nữa.
Không sao cả.
Có chuyện gì được nữa chứ?
Từ lúc kết hôn với Cảnh Nam Kiêu, ly hôn rồi gặp anh, rồi đến bây giờ...
Sự đời thay đổi, ba chìm bảy nổi, còn chuyện gì mà cô chưa gặp qua?
Chẳng qua chỉ là một câu khích bác của Hoắc Thanh Uyển, có gì ghê gớm chứ?
“Cô yên tâm, kể cả cô ta có đi Mỹ đi chẳng nữa, Dạ Bạch cũng không thể nhìn cô ta một cái đâu. Cô ta đi qua đó, chẳng qua là tự mình chuốc lấy...”
“Anh không cần nói nữa.” Cố Thiên Tầm đột nhiên lên tiếng cắt lời Lam Tiêu.
Giọng cô nhẹ bẫng như thể một cơn gió thổi qua cũng sẽ tan biến tất cả.
“Chuyện của anh ta... dù sao đi nữa cũng đã không còn bất cứ liên quan gì với tôi nữa rồi.” Từ cái giây phút anh nói bỏ đứa bé đi, giữa bọn họ đã...
Hoàn toàn kết thúc rồi!
“Thiên Tầm...” Lam Tiêu mấp máy môi như muốn giải thích hộ cho Mộ Dạ Bạch nhưng lời nói đến miệng rồi lại không thốt ra được.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát. Thiên Hàn, chuyện ở đây đành giao cho em, có gì thì gọi chị.” Cố Thiên Tầm đã nói vậy rồi, không ai nói thêm gì nữa.
Giờ điều cô cần nhất là nghỉ ngơi. Cô có thể ngoan ngoãn nằm nghỉ, mọi người đều đỡ lo hơn phần nào.