Phong Dĩnh không kịp đề phòng, vừa đặt chân xuống đất còn chưa kịp đứng vững, suýt nữa ngã vào đống tuyết, cô vội bám vào áo Cảnh Nam Kiêu, trách móc. “Tôi giờ đang là người nửa tàn tật đấy nhé.”
Cảnh Nam Kiêu lúc này mới giật mình, khẽ “ừm” một tiếng.
Nhìn sang Cố Thiên Tầm rồi lại nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tần Tư Lam, trong lòng anh bỗng chốc trở nên phức tạp.
Cố Thiên Tầm bước lại gần anh trước. “Sao anh cũng ở đây vậy?”
“Anh... vừa nãy cô ta ngã vào đống tuyết vì vậy anh mới cõng cô ta.” Cảnh Nam Kiêu giải thích.
Ánh mắt của Phong Dĩnh nhìn vào Cố Thiên Tầm vài giây ngắn ngủi rồi nhìn sang Tần Tư Lam cách đó vài mét.
“Đây là Thiên Tầm, còn bên kia là... Tư Lam.” Cảnh Nam Kiêu giới thiệu với Phong Dĩnh.
“Tôi biết.” Phong Dĩnh cười. “Một người là vợ cũ, còn một người là bạn gái cũ của anh.”
Trực giác của cô khiến Cảnh Nam Kiêu sững sờ, nét mặt Cố Thiên Tầm ngược lại rất bình thàn. “Mọi người nói chuyện đi, Dạ Bạch chắc cũng sắp xong rồi, tôi phải đi xem thế nào đã.”
Cố Thiên Tầm gật đầu với Phong Dĩnh một cái, coi như cáo biệt.
Nhìn theo bóng dáng cô, Cảnh Nam Kiêu bỗng thấy tim mình thắt lại, anh giơ tay túm lấy cô. “Thiên Tầm, thật sự anh và cô ta...”
Cố Thiên Tầm không hề bỏ qua biểu cảm của Phong Dĩnh lúc này.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Phong Dĩnh bỗng thoáng qua một tia lạnh lẽo, dù rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức có lẽ chính bản thân cô ấy cũng không phát giác ra.
“Nam Kiêu!” Cố Thiên Tầm ngắt lời anh.
“Hay ba người cứ nói chuyện với nhau đi, bệnh viện còn có việc, tôi đi trước đây.” Phong Dĩnh cười xòa, huơ huơ tay với Cố Thiên Tầm, cười tươi rói. “Bye bye.”
Chân cô ấy bị trẹo khá nặng, lại đi đôi giày gót nhọn, tập tễnh bước đi đầy khó nhọc.
Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu nhìn theo bóng cô, môi mấp máy định dặn dò gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại, không nói gì.
“Thiên Tầm, anh và cô ấy chỉ là bạn thôi.” Giọng anh rất khẽ vừa như giải thích lại vừa như phân trần.
Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Tần Tư Lam.
Dưới gió tuyết dày, trong mắt Tần Tư Lam càng nhói lên tia nhìn thương cảm.
Cô ta ngây ra nhìn Cảnh Nam Kiêu, khóe mắt lóe lên không biết là nước mắt hay là sợi tuyết vô tình rơi vào.
Cố Thiên Tầm rụt tay lại, giọng nghiêm trang. “Anh và Tần Tư Lam nói chuyện đi, có thể nhận thấy là cô ta vẫn còn rất yêu anh.”
Cảnh Nam Kiêu cúi xuống nhìn bàn tay lạc lõng giữa không trung của mình, hồi lâu không nói gì.
Có một tình yêu mà cả hai đã để vuột mất. Có lẽ chỉ có thể nói rằng nó không phải duyên phận của hai người...
“Hôm khác em đến thăm bố anh. Đến lúc đó chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?”
Dường như phát giác ra tâm trạng hụt hẫng của anh, Cố Thiên Tầm nói thêm một câu rồi mỉm cười.
“Vậy cũng được.” Cảnh Nam Kiêu cho tay vào túi áo, nhìn sang Tần Tư Lam. “Có lẽ anh cũng nên nói chuyện thẳng thắn với cô ta.”
“Vậy em đi trước đây.”
Lần này Cảnh Nam Kiêu không ngăn cô lại nữa.
Cô bước đi vài bước rồi ngoảnh đầu lại.
Tần Tư Lam đã lao đến ôm lấy anh, hai tay anh buông thõng, không ôm lại cô ta.
Trên tầng, Phong Dĩnh nhìn thấy hết cảnh này, cô hừ mũi một tiếng.
Hừm, gã đàn ông tồi!
Phong Dĩnh quay người bước thẳng, bộ dạng không thèm quan tâm nhưng tim không hiểu sao trào dâng cảm giác chua xót như vậy?
Thật kỳ lạ!
.............
Cố Thiên Tầm quay lại phòng truyền dịch thì y tá đang thu dọn dụng cụ rồi.
Anh kiên nhẫn ngồi đó, lật giở quyển tạp chí. Cô y tá nhìn thấy cô thì ngẩng đầu cười. “Cố tiểu thư đến rồi, Mộ tiên sinh đang đợi cô.”
“Cô vất vả rồi.” Cố Thiên Tầm nói lời cảm ơn với đối phương.
Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt cả hai chạm phải nhau, cùng mỉm cười, trong chốc lát căn phòng truyền dịch bỗng trở nên ấm áp hơn.
Cố Thiên Tầm cầm tay anh lên xem, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cô xót xa xoa lên đó vài cái, hỏi anh. “Trong người anh có khó chịu không?”
“Vẫn ổn, còn có thể chịu được.” Mộ Dạ Bạch đáp, nắm lại tay cô, “Tay em lạnh thế, vừa đi đâu vậy?”
“Vừa nãy dưới lầu em thấy Tần Tư Lam và Cảnh Nam Kiêu, nói vài ba câu.” Cố Thiên Tầm nói.
“Sao nó lại đến bệnh viện?”
“Nói ra cũng kỳ lạ, em đi sang phòng mẹ anh thì gặp phải cô ta.” Cố Thiên Tầm nói lại những lời mà cô y tá trong phòng kể với cô cho Mộ Dạ Bạch nghe.
Mộ Dạ Bạch trầm ngâm một hồi không lên tiếng.
Cố Thiên Tầm nhìn bộ dạng anh đang suy tư gì đó, bèn dò hỏi. “Có phải anh đang nghi ngờ điều gì đó không?”
“Em ngày càng hiểu anh rồi.”
Lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên. Là Cận Vân gọi đến nói là xe đã đợi ở ngoài cổng.
“Chúng ta đi ra trước đã, chuyện này nói sau.” Mộ Dạ Bạch nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Hai người lại đi vào phòng bệnh của bà Hạ Vân Thường, Mộ Dạ Bạch ngồi một mình bên trong một lúc, nói nhỏ gì đó với bà Hạ vài câu rồi mới đi ra.
Trên đường về...
Trong đầu Cố Thiên Tầm cứ nghĩ về những lời mà Tần Tư Lam khóc lóc nói với cô ban nãy.
Nói cho cùng thì bọn họ cũng cùng chung một dòng máu....
“Em đang nghĩ gì vậy? Từ lúc lên xe đến giờ, suốt cả đoạn đường em đều ngồi thừ người ra.”
Lúc Cố Thiên Tầm đang làm bữa tối thì Mộ Dạ Bạch bước vào.
Anh thay bộ quần áo trong nhà, trông rất thoài mái.
Chỉ là so với lúc mới về nước thì giờ đây anh gầy hơn một chút.
Cố Thiên Tầm nghĩ ngợi một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng. “Dạ Bạch, trước khi đi Mỹ có phải anh đã hứa gì đó với Tần Tư Lam không?”
Cô vừa nhắc đến, Mộ Dạ Bạch đã nhớ ra ngay. “Sao vậy, nó muốn vào Mộ gia?”
“Vâng, hôm nay đúng là nó đã nhờ em nói giúp nó.”
Mộ Dạ Bạch ôm cô từ đằng sau, gác cằm lên vai cô. “Em nghĩ thế nào? Tất nhiên là trước khi em nói ra suy nghĩ của mình thì anh buộc phải nhắc nhở em là trước đây nó đã từng nghĩ kế ám hại em.”
“Tất nhiên là em nhớ, việc đó sao em có thể quên được chứ. Nhưng...” Cố Thiên Tầm nghĩ đến mẹ mình, nghĩ đến những tháng ngày cuối cùng bà vẫn luôn canh cánh trong lòng về Tần Tư Lam.
“Nếu nó có thể vào Mộ gia thì mẹ em nơi chín suối cũng được an lòng. Sau này em và nó nước sông không phạm nước giếng.”
Mộ Dạ Bạch trầm ngâm hồi lâu, không nói gì.
Cố Thiên Tầm đặt thực đơn xuống, ngoái đầu lại nói. “Anh cũng đừng khó xử, em không muốn miễn cưỡng anh. Dù gì dây cũng là chuyện riêng nhà anh, quyết định thế nào cuối cùng vẫn là ở anh.”
Mộ Dạ Bạch cau mày, giơ tay lên nhéo mũi cô. “Sao anh nghe câu này em nói cứ xa lạ thế nào ấy?”
Cố Thiên Tầm gạt tay anh ra, đập vào tay anh một cái: “Anh làm em đau đấy.”
Cô kéo dài giọng giống như làm nũng.
Mộ Dạ Bạch cố tình xịu mặt xuống. “Cái gì mà chuyện riêng nhà anh chứ? Hứ! Em không phải người nhà anh sao?”
Nhắc đến chuyện này, Cố Thiên Tầm liếc mắt nhìn anh, lắc đầu. “Sao em có thể là người nhà anh chứ? Anh họ Mộ, bác trai cũng họ Mộ, bà nội cũng họ Mộ, còn em? Em lại là họ Cố.”
Mộ Dạ Bạch nghe cô nói xong, khuôn mặt vừa xịu xuống ban nãy bỗng ngập tiếng cười.
Hai mắt nhìn cô, nói đầy hứng thú. “Hóa ra có người nào đó nóng lòng muốn đổi sang họ Mộ với nhà mình rồi?”
Cố Thiên Tầm đấm anh. “Ai thèm vào họ Mộ nhà anh chứ? Đấy là Tần Tư Lam chứ đâu phải em.”
“Không muốn à?”
“Không thèm!”
“Không thèm thật à?”
“Này! Anh thấy mình phiền phức không hả?” Cố Thiên Tầm bị anh hỏi đến mức mặt đỏ bừng lên, cô giận dỗi đẩy anh, anh dang tay ôm chặt lấy cô. “Cho dù em có không muốn vào họ Mộ nhà anh thì anh cũng sốt ruột không đợi được nữa rồi, muốn cưới em về nhà.”
Sự tức giận vì câu nói này của anh mà lập tức tan biến.
Cô dẩu môi lên nhưng vẫn làm bộ nói cứng. “Anh nói khơi khơi vậy em chả tin đâu.”
Anh hôn lên môi côm sau đó nhìn vào mắt cô đầy nghiêm túc. “Thiên Tầm, đợi anh hóa trị xong!”
Cố Thiên Tầm cũng nhìn chặt anh. “Thực ra anh biết là em không bận tâm chuyện này mà.”
“Anh hiểu.” Mộ Dạ Bạch ôm cô vào lòng. “Tóm lại là vẫn phải đợi bà nội về đã. Lần này kết hôn, anh thật sự không muốn hai chúng ta lén lút đi đến Cục dân chính đâu. Lần này phải để bà nội làm người chứng hôn cho mình.”
Trong đầu Cố Thiên Tầm bất giác tưởng tượng ra cảnh buổi lễ kết hôn.
Chia ly rồi tái hợp, sinh tử tương giao.
May mà...
Đến giờ cả hai vẫn kiên trì ở bên nhau.
“Vậy đợi mừng thọ bà nội xong, chúng ta sẽ kết hôn. Không được thoái thác đâu đấy!” Dường như sợ anh không đồng ý, Cố Thiên Tầm bổ sung thêm một câu.
Mộ Dạ Bạch cười lớn. “Được, không thoái thác.”
“Vừa hay hôm mừng thọ bà nội, mình đón Thiên Hàn về. Còn cả Tần Tư Lam...” Mộ Dạ Bạch nhìn Cố Thiên Tầm một cái, “Anh nghe lời em, cho nó về Mộ gia.”
Nói cho cùng thì Tần Tư Lam cũng là máu mủ nhà họ Mộ, đây là sự thật là anh không thể thay đổi được.
Nhưng...
Những sai lầm của cô ta, cô ta cũng vẫn phải tự mình gánh chịu!
Không thể trốn tránh được!
..................
Cho đến khi Cảnh Nam Kiêu rời đi rồi, Tần Tư Lam vẫn thẫn thờ ngồi trên băng ghế bệnh viện.
Những lời Cảnh Nam Kiêu nói vẫn văng vẳng bên tai.
“Tư Lam, chúng ta không thể quay lại được nữa rồi.”
“Anh không phải người đàn ông tốt, đừng lãng phí thời gian vào anh nữa.”
“Vào lúc anh khốn đốn nhất, em lại gặp phải anh. Lúc đó anh là một kẻ ăn chơi, ấu trĩ tuổi trẻ, vô trách nhiệm, làm bừa không tính đến hậu quả, là anh có lỗi với em và Thiên Tầm.”
“Sau này hãy sống thật tốt, chúng ta.... vẫn là bạn!”
Vậy là....
Cuối cùng một chữ “bạn” đó mà né tránh cô.
Tuyết rơi ngày càng dày, bám trên vai cô ta. Cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, không bạn bè, không người thân, không cả người yêu...
Thất bại đến mức đến bản thân mình cũng thấy mình đáng thương.
“Lau đi.” Một tờ giấy ăn chìa ra trước mặt Tần Tư Lam.
Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Hoắc Thanh Uyển đang nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông không thể giành lại được, có gì đáng để cô phải khóc chứ?” Mặt Hoắc Thanh Uyển tỏ rõ vẻ miệt thị, dường như rất khinh thường bộ dạng yếu mềm lúc này của cô ta vậy.
Tần Tư Lam nghi hoặc nhìn Hoắc Thanh Uyển, cuối cùng cũng nhận lấy tờ giấy, lau nước mắt.
Giờ phút này, cô ta chợt nhận ra, người duy nhất có thể nói chuyện với cô ta lại là Hoắc Thanh Uyển. Nhưng...
Quan hệ giữa cả hai là gì?
Tất nhiên là bạn.
Bạn sao?
Tình bạn này có phần nực cười.
“Còn cô thì sao? Mộ Dạ Bạch cô có giành lại được không? Không, anh ta thậm chí còn chưa từng là người đàn ông của cô, chẳng phải cô vẫn cố chấp lâu như vậy hay sao?” Tâm trạng Tần Tư Lam đang không vui, nghe Hoắc Thanh Uyển nói vậy, cô ta đương nhiên “bật” lại không khách khí.
“Cô... tôi đang khuyên cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu.”
“Giờ Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm không khác nào đinh đóng cột, tôi thấy cô cũng nên bỏ cuộc đi, đừng mơ tưởng hão huyền nữa.” Tần Tư Lam đứng dậy, thu dọn nỗi lòng, vứt tờ giấy vào sọt rác.
“Đinh đóng cột?”
“Hôm nay tôi ở trong phòng bệnh nghe Cố Thiên Tầm nói đợi mừng thọ bà nội xong bọn họ sẽ kết hôn. Cô nghĩ giờ mình còn làm được gì nữa?”
Tần Tư Lam nói xong, Hoắc Thanh Uyển cười ha hả. “Cô có thể giương mắt nhìn Cố Thiên Tầm hạnh phúc như vậy à?”
Tần Tư Lam khựng người lại một lúc rồi quay đầu nói: “Phải, chỉ cần cô ta không ở bên Cảnh Nam Kiêu thì sau này cô ta hạnh phúc ra sao chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
Tần Tư Lam nói xong quay người đi thẳng, còn lại một mình Hoắc Thanh Uyển đứng trong gió tuyết...
.............
Ngày mừng thọ lão phu nhân cũng là tròn năm ngày thành lập khách sạn Hoàn Vũ, đương nhiên được tổ chức rất long trọng.
Lão phu nhân cũng đã về nước trước ngày đó, ở trong biệt thự trung tâm thành phố. Vừa về một cái bà đã gọi Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch cùng đến biệt thự ở cùng bà.
Tất nhiên cũng có cả ông Mộ Trung Thiên.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, mối quan hệ giữa Mộ Dạ Bạch và ông Mộ Trung Thiên cũng được cải thiện rõ rệt.
Tuy đối với Mộ Dạ Bạch mà nói thì chuyện hồi nhỏ trong một đêm bị xóa sạch là điều không thể nhưng hai người vẫn có thể ngồi ăn chung một bàn.
Tối hôm trước ngày đại thọ, cả bốn người cùng ngồi ăn với nhau.
Ông Mộ Trung Thiên hỏi Mộ Dạ Bạch. “Hoắc gia muốn nhận chuyện kinh doanh lần này con thấy sao? Lần trước nhà họ Hoắc đã giở trò sau lưng khiến tập đoàn Á Minh chúng ta phải đền oan một món tiền lớn, niệm tình chuyện lần trước của con nên ta không làm đến cùng.”
Chuyện lần trước tất nhiên là ám chỉ chuyện Mộ Dạ Bạch hủy hôn.
“Cứ để cho Hoắc Thị nhận đi. Con có cài người vào quản lý cao cấp của họ. Vốn quay vòng của Hoắc Thị không ghê gớm như người ngoài vẫn tưởng, luôn phải tự mình dàn xếp bên trong nữa.” Mộ Dạ Bạch ngừng một lát, ngẩng đầu nói với ông Mộ. “Con đã làm việc qua với ngân hàng rồi.”
“Nếu không có vốn quay vòng của ngân hàng, Hoắc Thị...”
“Được rồi, đang ăn cơm lại cứ bàn chuyện công việc thế?” Lão phu nhân xen vào, nhìn sang Mộ Dạ Bạch. “Cháu cũng thật là. Không lo chăm sóc bản thân cho tốt đi còn quản chuyện công việc gì nữa chứ? Giờ chuyện quan trọng nhất của cháu là hồi phục sức khỏe.”
Cố Thiên Tầm gắp một gắp thức ăn cho lão phu nhân, nói: “Bà nội yên tâm, có cháu trông chừng Dạ Bạch mà! Anh ấy không đến khách sạn, chỉ gọi video call ở nhà thôi.”
“Vậy thì được. Đừng lao lực quá, giờ cháu đâu phải chỉ có một mình. Sắp tới còn phải kết hôn với Thiên Tầm nữa.”
Câu cuối của lão phu nhân vừa nói xong, Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch cùng nhìn nhau mỉm cười.
Ông Mộ ngồi đối diện cũng cười theo.
Mộ Dạ Bạch phấn khởi đáp. “Tuân lệnh! Bà nội dạy phải ạ!”
“Còn một chuyện nữa...” Đôi đũa của lão phu nhân ngừng lại, nhìn sang Mộ Dạ Bạch rồi lại nhìn con trai. “Mấy ngày nay Tư Lam có đến tìm ta.”
Ánh mắt ông Mộ khá lúng túng, nhìn sang con trai có phần không tự tin.
“Ta nghĩ là không nói thì mọi người cũng biết là vì chuyện gì. Trước đây không chịu nhận nó ít nhiều cũng là vì nghĩ cho tâm trạng của mẹ Dạ Bạch, giờ bệnh tình mẹ nó đã như này rồi, đến Thiên Tầm cũng đã vào Mộ gia rồi, ta nghĩ chuyện nhận nó về nhà cũng không phải là không thể nào. Máu mủ nhà họ Mộ không thể cứ để nó lưu lạc bên ngoài được, ta cũng già rồi không biết còn sống thêm được bao nhiêu năm nữa.”
Nói đến đây, lão phu nhân ngừng lại một chút nhìn sang cháu trai. “Dạ Bạch, cháu thấy ý của bà thế nào?”
Ông Mộ nhìn sang con trai, tâm trạng đầy phức tạp.
Một mặt ông tất nhiên là muốn nhận lại con gái, điều này ông đã từng hứa với nó cũng đã hứa với mẹ nó. Nhưng mặt khác lại sợ vì chuyện này mà mối quan hệ vừa được dịu đi giữa ông và con trai lại gay go như trước.
Vì vậy chuyện lẽ ra ông nên nói mà ông vẫn nhẫn nhịn.