Cố Thiên Tầm không làm phiền anh, chỉ lấy quần áo ngủ đi vào nhà tắm.
Bước ra từ nhà tắm, anh vẫn nhắm nghiền mắt.
Cô khe khẽ chui vào trong chăn, nằm im, anh tỉnh lại, vươn tay ra để cô gối đầu lên.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cố Thiên Tầm khẽ xoay người, hỏi anh.
Ngón tay khẽ ấn lên mũi anh.
Mộ Dạ Bạch nắm lấy ngón tay, đặt lên ngực mình, cánh tay để cô gối lên khẽ thu lại khiến cô nằm sát vào anh hơn. “Đang nghĩ chuyện tối nay.”
“Lẽ ra em nên sớm đoán ra là mẹ em nhận tội thay cho Tư Lam mới phải.”
“Vậy nên em gặp nó ở phòng bệnh mẹ anh đã là lời giải thích hợp lý cho chuyện này.”
“Có phải anh đã sớm đoán ra được chuyện mẹ anh có liên quan đến Tần Tư Lam không?”
“Anh có nghi ngờ nhưng không chắc chắn. Không ngờ hôm nay Hoắc Thanh Uyển đã khai ra hết.” Anh trầm giọng nói. “Ngày mai phía cảnh sát sẽ đi gặp ông Cảnh Thanh Phong để lấy lời khai mới.”
Nghĩ đến chuyện của Hoắc Thanh Uyển, Cố Thiên Tầm khẽ thở dài. “Ngày mai chắc hẳn các tờ báo lá cải sẽ đăng bài giật tít nhiều lắm đây.”
“Ừm.” Mộ Dạ Bạch khẽ xoa bờ vai gầy của cô. “Lần này coi như em đã học được cách tỉnh táo đề phòng rồi, không bị mắc mưu của cô ta. Nếu không...”
Hậu quả thật khó mà tưởng tượng được.
“Là Tần Tư Lam nhắc nhở em, bảo em đề phòng cô ta. Lần này Hoắc Thanh Uyển đúng là tự ném đá vào chân mình rồi.”
Anh chép miệng. “Thời gian này Hoắc gia chắc hẳn không bình yên rồi
...............
Ngày hôm sau.
Quả không nằm ngoài dự đoán, những tờ báo thi nhau đăng trang nhất bàn tán chuyện Hoắc gia.
Bộ dạng thê thảm của Hoắc Thanh Uyển toàn bộ bị lên báo, những bộ phận nhạy cảm đều được làm mờ.
Chuyện của Tần Tư Lam cũng được đề cập.
Nhưng vì chuyện của Hoắc Thanh Uyển quá chấn động nên mọi người cũng ít chú ý hơn đến Tần Tư Lam.
Trước khi đi đến bệnh viện, Mộ Dạ Bạch mở máy tính lên xem giá cổ phiếu, lão phu nhân nói giá cổ phiếu Hoắc Thị đã rớt đến kịch sàn rồi. Mộ Dạ Bạch nói kinh tế nhà họ Hoắc sớm muộn cũng sẽ không còn vốn vận hành nữa. Có khả năng sẽ phá sản.
Cố Thiên Tầm nghe thấy, chỉ im lặng không nói gì.
Giới kinh doanh chính là như vậy, người ngoài nhìn vào thì thấy rực rỡ, sáng ngời nhưng kỳ thực rất nhiều đều chỉ như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ.
Ông Mộ Trung Thiên nói. “Hôm nay đưa Thiên Hàn về xong ta sẽ đến sở cảnh sát một chuyến, xem xem chuyện Tư Lam rốt cuộc nên giải quyết như thế nào.”
“Ừm.” Lão phu nhân quay sang nhìn cháu trai và Cố Thiên Tầm. “Còn hai đứa?”
“Bọn cháu ạ?” Cố Thiên Tầm hỏi lại.
“Sao trí nhớ của bọn trẻ lại không đứa nào bằng bà già này thế nhỉ? Không phải đã bàn xong rồi, hôm nay ra khỏi viện sẽ đi đến Cục dân chính sao?”
“Vâng, suýt nữa cháu quên mất ạ.” Cố Thiên Tầm sực nhớ ra, vỗ trán.
Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện, ầm ĩ như vậy, cô đột nhiên quên béng đi mất chuyện quan trọng.
“Em thật là, đây đâu phải chuyện nhỏ chứ.” Mộ Dạ Bạch bày tỏ rất đau lòng.
Cô gái ngốc này, sao có thể quên luôn cả chuyện kết hôn với anh chứ! Thật khiến người ta bị tổn thương.
Cô đau khổ che mặt cười. “Em sai rồi, em xin lỗi được chưa? Giờ em lập tức đi lấy sổ hộ khẩu, đợi anh ra khỏi viện thì chúng ta sẽ đi đến Cục dân chính ngay để không làm lỡ mất thời gian.”
Cố Thiên Hàn ở một bên cũng trêu chọc. “Chị, chị thật không biết ngại.”
Cô quay sang Thiên Hàn gầm gừ. Giờ chị còn ngại nữa thì chắc ai đó sẽ tức giận chết mất.
Cô quay người đi lấy sổ hộ khẩu, nhưng đã bị Mộ Dạ Bạch ngăn lại.
“Còn đợi em đi lấy nữa? Anh sớm đã bảo Cận Vân lái xe đi rồi.”
Cô lè lưỡi, nịnh anh. “Vẫn là anh nghĩ chu đáo, trí nhớ tốt.”
Được cô nịnh, Mộ Dạ Bạch cũng không còn tức nữa, đành cười theo.
“Bà nội, muộn một chút bọn cháu về đón bà nhé, bà làm người chứng hôn cho bọn cháu.” Trước khi đi Mộ Dạ Bạch nói với lão phu nhân.
“Được.” Lão phu nhân đồng ý ngay.
...............
Lúc Mộ Dạ Bạch đang truyền thuốc lần cuối vào động mạch thì nhận được cuộc điện thoại.
Không biết đầu bên kia nói gì mà anh nghe được vài giây đã mừng rỡ. “Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi, được, tôi lập tức đến ngay.”
Anh nói tiếp. “Lâu như vậy rồi, thật vất vả cho mọi người.”
Nói xong anh liền tắt điện thoại, vẻ mặt vui mừng.
“Thiên Tầm, gọi y tá vào đây giúp anh.”
“Sao vậy?” Cố Thiên Tầm lập tức đặt quyển tạp chí xuống nhìn anh, lại nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn rời đi ngay của anh. “Anh không truyền thuốc nữa sao? Anh muốn đi đâu?”
“Mẹ anh tỉnh lại rồi, anh đi xem mẹ đã.” Mộ Dạ Bạch không đợi cô gọi người nữa mà giơ tay ấn chuông ngay.
Anh vừa nói nét mặt vừa vui mừng rạng rỡ.
Y tá rất nhanh sau đó đã đi vào, anh chỉ cánh tay mình. “Cô tháo kim ra cho tôi, tôi có chuyện gấp.”
“Mộ tiên sinh, đây đã là lần hóa trị cuối cùng của anh rồi, vì vậy...”
“Tôi biết, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Ánh mắt cô y tá nhìn sang Cố Thiên Tầm, dường như đang đợi cô quyết định.
“Dạ Bạch, chỉ cần phút nữa là xong, hay là anh đợi truyền cho xong đã rồi hẵng đi.”
Cố Thiên Tầm quyết định đặt sức khỏe của anh lên hàng đầu.
“ phút thôi cũng không lâu hơn là bao.” Cô dịu dàng nói. “Em đi qua đó xem trước hộ anh có được không, giờ anh ngoan ngoãn ngồi đây nhé.”
Cô hỏi với giọng mềm mại hết sức.
Chiêu này rất có tác dụng với anh.
Anh gật gật.
“Em đi đi, anh sẽ đến ngay.”
..........
Cố Thiên Tầm là người đầu tiên đến phòng bệnh.
“Cố tiểu thư, cô mau đi xem đi, Mộ phu nhân tỉnh lại thật rồi! Còn nói chuyện được nữa!”
“Vậy sao?” Cố Thiên Tầm cười, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Mộ Dạ Bạch vui mừng như vậy, cô đương nhiên cũng mừng thay cho anh. Thế nhưng sau sự vui mừng đó là nỗi lo trào dâng trong lòng.
Bọn họ kết hôn, bà Hạ Vân Thường sao có thể đồng ý chứ?
Vừa bước vào, trong phòng bệnh đông đủ các bác sĩ.
Mọi người đều đang cúi đầu bàn luận, bác sĩ chủ trị đang vạch mí mắt bà lên kiểm tra.
Cố Thiên Tầm cũng không biết nên làm gì, đành đứng một bên lặng im nghe các bác sĩ nói chuyện.
Vài phút sau, bọn họ chuẩn bị đi ra rồi Cố Thiên Tầm mới hỏi một người trong số họ. “Bác sĩ, bà ấy đã tỉnh hẳn rồi sao? Sẽ không có chuyện gì nữa chứ?”
Bác sĩ còn chưa kịp trả lời thì cô đã nghe thấy một tiếng nói yếu ớt cất lên. “Sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?”
Vừa mở lời đã là hai câu hỏi.
Hơn nữa giọng bà có vẻ khó chịu.
Cố Thiên Tầm bước lại gần, đứng bên giường bệnh. “Cháu cũng không ngờ người đầu tiên bác nhìn thấy sau khi mở mắt ra lại là cháu.”
Cô tin chắc rằng nếu có thể, hẳn hai người bọn họ chẳng ai là người muốn nhìn thấy đối phương.
“Dạ Bạch đâu?”
“Anh ấy sẽ mau chóng đến thôi.” Cố Thiên Tầm kéo lấy chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường.
Bà Hạ Vân Thường thật sự không muốn nhìn thấy cô, bà nhắm mắt lại, đôi môi khô khốc động đậy. “Cô đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Giọng bà cũng nghèn nghẹn.
Bà đã ngủ lâu như vậy, vừa mở mắt ra là nhìn thấy người nhà họ Cố, đây là một chuyện khiến bà bực không chịu được.
Cố Thiên Tầm có thể thấu hiểu cảm giác này.
Sự thật là nếu có thể thì cô cũng không hề muốn gặp bà ta.
Dù rằng cô rất nỗ lực vì người mình yêu mà yêu cả người thân của anh ấy.
Nhưng việc này quả thật rất khó.
Nếu bà Hạ Vân Thường thật sự tỉnh lại rồi, sau này cô sẽ phải sống cùng dưới một mái nhà với bà ta sao?
Còn cả Thiên Hàn nữa!
Nghĩ lạc quan một chút thì kể cả không sống cùng nhau dưới một mái nhà nhưng những ngày lễ tết ngày nghỉ mọi người cũng vẫn phải tụ họp. Vậy bọn họ phải gặp nhau với tâm trạng như thế nào đây?
Người bị kẹt ở giữa là Mộ Dạ Bạch, anh cũng sẽ rất khó xử.
Cố Thiên Tầm không nhúc nhích, cô thở dài, nói thẳng. “Cháu và Mộ Dạ vốn định lát nữa sẽ đi đăng ký.”
Bà Hạ Vân Thường lặng ra trong phút chốc nhưng dường như ý thức trỗi dậy, bà trừng mắt lên nhìn cô. “Đăng ký cái gì?”
“Đăng ký kết hôn.”
“Đừng nằm mơ!”
Bà ta ngồi bật dậy nhưng giờ sức khỏe bà đâu có đủ sức để làm điều đó nữa. Vừa nhỏm dậy một cái, cả người đã đổ ập trở lại giường.
Bà đau nhức khắp người, nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thiên Tầm thở dài, cô thật sự không nỡ làm cho Mộ Dạ Bạch phải đau lòng.
Cô đứng dậy đỡ bà, bà Hạ không chịu. “Cút đi, cô muốn lấy con trai tôi à, tôi nói cho cô biết, cô đừng có tưởng bở!”
“Cháu đã muốn vậy rồi! Hơn nữa không phải chỉ một mình cháu, Dạ Bạch cũng muốn.”
“Tôi đã tỉnh lại rồi, con trai tôi nhất định sẽ không đồng ý đâu!”
Bà Hạ Vân Thường có vẻ rất kích động.
Cố Thiên Tầm nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, đôi mắt trầm ngâm nhìn bà. “Tần Tư Lam và Thiên Hàn trong mắt bác sẽ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận phải không? Thế nhưng...”
Mắt bà Hạ càng trợn trừng lên.
“Chính trong ngày hôm qua, đến cả Tần Tư Lam cũng đã được nhận về nhà họ Mộ rồi.”
Bà Hạ tức giận thở dốc. Cố Thiên Tầm nói. “Bác đừng tức giận, bình tĩnh lại trước đã.”
“Cút đi ngay cho tao!” Bà Hạ giơ tay loạn lên, bà đang nghĩ vơ lấy cái gì để ném vào người cô được. Thế nhưng thật sự bà không động đậy được gì nhiều.
Nói cách khác, hiện giờ bà căn bản không động tay động chân được với ai/
Cố Thiên Tầm đợi đến khi tâm trạng bà đã ổn đinh hơn mới nói. “Mộ phu nhân, bác là mẹ của Dạ Bạch, Dạ Bạch yêu bác, bác chắc chắn biết rất rõ. Cháu cũng rất yêu Dạ Bạch, vì vậy nếu có thể cháu hy vọng có thể yêu bác, kính trọng bác. Chứ không phải như bây giờ...”
“Im mồm ngay cho tao!” Bà ta không muốn nghe những lời mật ngọt rỗng tuếch đó nữa.
“Được, cháu không nói những lời vô nghĩa nữa.” Cố Thiên Tầm đổi chủ đề. “Chất độc trong người Thiên Hàn là bác làm phải không?”
Bà Hạ Vân Thường cười lạnh. “Là ta làm thì sao?”
“Là bác sai người tiêm chất gây nghiện độc hại như vậy vào người nó sao? Cô hỏi lại lần nữa.
“Không sai, đáng đời nó!”
“Nó làm gì mà phải chịu như vậy?” Cố Thiên Tầm tức giận nói, người cô run lên. “Đôi chân của nó bị gãy mất cũng là do bác làm có phải vậy không?”
“Mày biết rõ những chuyện này đều là do tao làm mà mày vẫn đeo bám Dja Bạch sao? Mày hãy bỏ cuộc đi! Mộ gia với Cố gia là mối thù truyền kiếp rồi, mày và Dạ Bạch sẽ không có bất cứ kết quả nào hết!”
Bàn tay đặt trên chân của Cố Thiên Tầm siết chặt lại.
Bà ta thật đáng sợ.
Dù có là mẹ của Dạ Bạch đi chăng nữa, bà ta thật sự quá kinh khủng, là người phụ nữ tâm địa tàn ác.
Thiên Hàn chỉ là một đứa trẻ vô tội...
Lại chỉ vì một câu “đáng đời” của bà ta mà phải trả bằng cả cuộc đời.
“Đúng vậy, cho dù có biết tất cả những chuyện này, cháu cũng vẫn sẽ đeo bám anh ấy.” Cô nói to, đó là sự thật nhưng cũng có sự tức giận. “Cháu yêu anh ấy, cho dù bác có phản đối như thế nào đi chăng nữa bọn cháu cũng sẽ kết hôn, sau này... sẽ sinh con với anh ấy. Đứa bé sẽ gọi anh ấy là bố, gọi cháu là mẹ. Nếu bác thích thì nó sẽ gọi bác là bà nội, còn nếu bác không thích...”
“Mày cút đi cho tao!” Bà Hạ Vân Thường gào lên.
Lúc này cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra.
Cố Thiên Tầm quay đầu lại nhìn, lão phu nhân và ông Mộ Trung Thiên cùng bước vào.
Những giọt nước mắt ngân ngấn trong mắt cô vì bọn họ đi vào mà cố nín lại.
Cô không nói gì nữa, biết ý lùi sang một bên, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại. Cô đã ghi âm. Chuyện hai gã đàn ông tối qua đã nhắc nhở cô.
Vì vậy vừa nãy cô đã ghi âm lại tất cả những lời bà Hạ Vân Thường vừa nói.
“Vừa tỉnh lại đã ầm ĩ lên rồi?” Lão phu nhân nhìn Cố Thiên Tầm một cái rồi lại nhìn sang bà Hạ Vân Thường.
Bà ta bị những lời vừa nãy của Cố Thiên Tầm làm cho tức chết, lúc này nhìn thấy lão phu nhân, chỉ muốn lão phu nhân đứng ra làm chủ lấy lại công bằng cho mình.
Lại nhìn thấy chồng mình – ông Mộ Trung Thiên cũng ở đây, tự nhiên những cảm xúc trào dâng trong lòng khiến tâm trạng vốn đã nhạy cảm, thay đổi thất thường của bà trở nên khó kiềm chế.
Chỉ liên tiếp gọi “mẹ”, nước mắt giàn giụa.
Cố Thiên Tầm cúi đầu lặng lẽ đi ra. Cô ngồi một mình ngoài hành lang.
Trong lòng cảm thấy rất hỗn loạn, lấy đoạn ghi âm vừa nãy trong điện thoại ra áp lên tại nghe thấy những lời đối thoại vừa rồi.
Lúc bà Hạ Vân Thường nói hai chữ “đáng đời” đó, Cố Thiên Tầm bỗng nhớ về đứa em gầy như que củi của mình, trong lòng cô như bị ai đó cắt ra từng khúc ruột.
Trái tim rỉ máu.
“Thiên Tầm?”
Mộ Dạ Bạch bước đến nhìn thấy cô đang ngồi ở dãy hành lang dài, mắt anh thâm trầm.
Cô mặc chiếc áo khoác len, ngồi im lặng ở đó, chiếc áo có cái mũ to sau lưng che khuất nửa khuôn mặt cô.
Nhưng không che lấp được nỗi buồn trên mặt cô.
Bước chân của anh nặng nề hơn, anh bước đến ngồi thụp xuống bên chân cô.
“Em sao vậy?” Tay anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô. Ngón tay cái xoa xoa lên má cô.
“Tủi thân chuyện gì à?”
Mắt anh đầy ắp sự quan tâm.
Mũi cô bỗng cay cay, lắc đầu. “... em không sao.”
Giọng cô nghẹn ngào.
“Cãi nhau với mẹ anh à?”
“Không có.”
Mộ Dạ Bạch lặng lẽ nhìn cô.
Cô quay mặt đi dường như không muốn nhìn vào mắt anh. “Mẹ anh đã tỉnh lại rồi, bác Mộ và bà nội cũng đến rồi, anh vào xem đi.”
Trầm ngâm một lúc rồi Mộ Dạ Bạch nắm lấy tay cô. “Vậy anh vào trước đã.”
Cô chỉ gật đầu, không nói gì.
Mộ Dạ Bạch cúi xuống nhìn cô một cái, ánh mắt anh đầy phức tạp. “Đừng đi dâu cả, lát nữa anh sẽ ra ngay.”
Cô không nói gì. Anh đứng dậy, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới đẩy cửa bước vào phòng.
Cố Thiên Tầm cảm giác lồng ngực khó thở vô cùng, cô biết tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Mộ Dạ Bạch nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Cô bất bình cho Thiên Hàn!
Vô cùng bức xúc!
Không khí trong bệnh viện khiến cô đè nén nặng nề.
Cô một mình bước ra ngoài.
Trời đã hửng nắng rồi, tuyết ở thành phố này đã gần như tan hết, tất cả đều đang ấm dần lên.
Cô lật giở điện thoại, gọi đi.
Điện thoại còn chưa nối máy đã bị dập tắt rồi. Cô vô cùng khó chịu, còn mắng thầm đối phương, nhưng còn chưa kịp mắng thì cô lại có điện thoại.
Là số gọi từ nước ngoài.