“Chuyện quan trọng như thế này, chỉ có em mới quên được.” Mộ Dạ Bạch vừa nói với cô vừa quay đầu xe.
Một tay anh lái xe, một tay nắm tay cô.
Sau thời gian hóa trị lâu như vậy, trên đầu anh cũng đã mọc tóc lại rồi.
Anh cũng rắn rỏi hơn trước, cơ thể vạm vỡ hơn.
Ánh mặt trời mùa hè chiếu từ ngoài cửa sổ, những đường nét trên khuôn mặt anh dưới ánh nắng hiện lên thật thanh tú, khiến người ta không rời mắt được.
“Nhìn gì thế?” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch vẫn nhìn về đằng trước, hỏi.
“Người ta bảo đàn ông đẹp trai nhất là khi quay đầu xe, giờ em thấy quả là đúng thật.” Cô cười, vừa nói vừa gật đầu như để khẳng định thêm nhận định của mình.
Được cô khen, Mộ Dạ Bạch tâm trạng phơi phới.
Anh quay sang nhìn cô. “Hôm nay bà nội ở bên Mỹ gọi video call với anh, em có biết bây giờ bà quan tâm nhất là điều gì không?”
“Không phải sức khỏe của anh thì còn gì nữa chứ.”
Đây cũng là điều Cố Thiên Tầm lo lắng nhất.
Lần phẫu thuật này tuy rằng rất thành công, hóa trị cũng có hiệu quả rất tốt nhưng trong lòng cô vẫn không thể yên tâm được.
Vì gia đình anh đã có một tấm gương đằng trước.
Ông nội ban đầu tình hình cũng rất khả quan nhưng kết quả lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Thế nên chỉ cần cơ thể của Mộ Dạ Bạch xuất hiện bất cứ vấn đề nhỏ nào cô cũng đều căng thẳng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nhất định bắt anh đi bệnh viện kiểm tra ngay lập tức, không bị tái phát thì cô mới yên tâm được.
“Không phải sức khỏe.” Mộ Dạ Bạch biết cô lo lắng, bèn xoa xoa đầu cô. “Đừng nghĩ lung tung nữa, giờ sức khỏe anh đang rất tốt mà.”
Anh mỉm cười vỗ về cô, cầm tay cô lên và đặt vào đó một nụ hôn. “Bà nội quan tâm nhất là chắt nội của bà đấy.”
Cô tròn mắt.
“Bà đã giao hết mọi việc trong nhà cho bố anh rồi, sau khi nhàn nhã rồi thì bà cả ngày không có việc gì làm, chỉ muốn cho đứa chắt để bồng thôi. Thiên Hàn thì còn sớm quá, chỉ đành trông chờ vào chúng ta rồi.”
Anh nháy mắt với cô một cái, khẽ cắn vào ngón tay cô. “Chúng ta cố gắng thêm chút nữa đi em.”
...............
Ba tháng sau.
Buổi sáng sớm.
Hôm nay cô dâu đã dậy từ rất sớm, ngồi trước gương để thợ trang điểm bôi bôi quét quét.
Đây là căn nhà cũ, một căn nhà mà ông Mộ Trung Thiên đã bỏ ra hơn một triệu để mua về.
Vì là chuyện mừng nên vẫn sửa trang lại cho mới hơn một chút.
Nhưng những đồ vật mà bà Cố Vân La dùng qua đều không thay đổi, vẫn để nguyên chỗ cũ.
Phù dâu không ai khác chính là Dương Mộc Tây.
“Ấy, tránh đường một chút! Tránh đường một chút!” Cô mặc bộ váy phù dâu, bưng một bát chè thang nguyên (giống bánh trôi nước) đang nóng hổi từ trong bếp ra.
Cả căn nhà đông đúc toàn là đồng nghiệp ở Lan Điền của cô.
Mọi người cùng đến chúc mừng đông đủ.
“Cẩn thận chút, đừng để bị bỏng.” Một người lên tiếng nhắc nhở, mọi người đều đứng tránh ra nhường đường.
Cố Thiên Tầm đã mặc váy cưới rồi, đang trang điểm dở.
Chiếc đuôi váy dài bồng bềnh màu trắng chiếm cả một khoảng lớn.
“Nào, ăn bánh trôi nước trước đi.” Dương Mộc Tây chui vào phòng, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Thợ trang điểm tạm thời ngừng tay lại.
Dương Mộc Tây múc một miếng bánh trôi đưa lên kề bên miệng cô. “Bánh trôi biểu thị cho sự việc trôi chảy, trọn vẹn, mẹ tớ từng nói, lúc kết hôn ăn cái này vào thì sau này cậu và anh ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Cả đời đều hạnh phúc trọn vẹn, tròn đầy!”
“Cảm ơn lời tốt lành của cậu, lát nữa lì xì cho cậu thật to.” Cố Thiên Tầm cười, húp xụp cả cái cùng một lúc. Cô bỗng thấy khó chịu, lắc đầu không muốn ăn nữa.
Dương Mộc Tây nói. “Phải ăn hết đi cho nó may mắn. Giờ mà cậu không ăn thì cả ngày hôm nay cũng không ăn được gì nữa đâu. Lát nữa bàn tiệc, cậu chỉ có thể đứng nhìn mà thôi!”
“Khổ vậy sao?” Cô hơi lo lắng.
Thực sự gần đây cô ăn rất được, hơi tý là đói.
Cả ngày không được ăn gì thì đúng là hơi quá sức chịu đựng của cô.
“Đương nhiên rồi, cậu tưởng là kết hôn nó đơn giản vậy sao? Ngày trước cậu kết hôn với...”. Nói đến đây, Dương Mộc Tây ý thức được là mình không nên nhắc lại chuyện cũ, bèn ngưng bặt lại.
Cô xúc thêm cho Thiên Tầm một thìa nữa. “Nào, ăn thêm một miếng nữa, cẩn thận đừng làm rớt lên váy.”
Nghĩ đến chuyện cả ngày sẽ phải đói bụng, Cố Thiên Tầm lại ngoan ngoãn ăn thêm.
Ngày trước cô kết hôn cùng với Cảnh Nam Kiêu, bà Trần Di cảm thấy rất mất mặt nên hôn lễ khá đơn giản xuề xòa, không long trọng như lần này.
Đợi đến khi cô ăn hết, Dương Mộc Tây mới đặt cái bát không sang một bên, dặn dò cô. “Nghe nói khách sạn bày không dưới bàn tiệc, lúc nữa cậu phải đi kính rượu từng bàn một, vậy ít nhất cũng phải uống ngụm rượu. Tớ nhét bánh mì vào trong túi cậu, cậu để dạ dày trống không như vậy chắc chắn không chịu nổi đâu. Đến lúc đó cậu nhai ít bánh mì trước, biết chưa?”
“Được, tớ biết rồi.”
Vừa nghe nói bàn tiệc, cô cảm thấy choáng váng.
Lo lắng đầu tiên là sức khỏe của Dạ Bạch.
bàn tiệc, người khỏe mạnh bình thường đã không đỡ nổi rồi.
Tuy tình hình hiện tại của anh rất tốt, không có gì bất thường nhưng cô vẫn không thể yên tâm được.
“Thân cậu chưa lo xong, còn lo cho anh ấy.” Dương Mộc Tây nhìn một cái là biết ngay cô đang nghĩ gì, sau đó Mộc Tây ra hiệu cho thợ trang điểm tiếp tục, vừa an ủi cô. “Yên tâm đi, mọi người ai cũng biết mà, sẽ không ép anh ấy uống đâu. Hơn nữa còn có phù rể mà, không sợ.”
Vừa nghe cô nói vậy, Cố Thiên Tầm đã cảm thấy yên tâm hơn.
Có mấy người Lam Tiêu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
........
Xe của chú rể còn chưa tới thì chồng cũ đã tới rồi.
Sự xuất hiện của anh khiến mọi người trong nhà đều thì thầm to nhỏ. Trong ngày trọng đại như thế này thì người ngoài đều cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng hai người trong cuộc thì hoàn toàn không hề cảm thấy như vậy.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Cảnh Nam Kiêu bước vào, đứng trước cửa phòng trang điểm cô dâu.
Anh gõ cửa, cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Tân nương đã trang điểm xong xuôi, khăn voan trắng đội trên đầu, tay cầm hoa tươi, ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên ghế, xinh đẹp thuần khiết.
Cảnh Nam Kiêu đứng ngoài cửa, nhìn vào khoảng cách không xa lắm, bỗng chốc cảm thấy sững sờ.
Anh nhớ lại hôn lễ của mình nhiều năm về trước, cái hôn lễ không hề tươi đẹp đó...
Tân nương của ngày hôm đó – cũng là cô.
Tân lang là chính anh.
Chỉ tiếc là...
Tất cả mọi thứ đều đã xa quá rồi...
“Này, Cảnh tiên sinh, anh tỉnh lại đi!” Dương Mộc Tây huơ huơ tay trước mắt anh hồi lâu, mặt cô đắc ý. “Anh nhìn ngẩn người ra rồi.”
Mộc Tây cảm thấy rất hả dạ.
Ngày trước anh ta bắt nạt Thiên Tầm không ít, tuy rằng sau này nút thắt giữa bọn họ đã được cởi bỏ nhưng cuối cùng chính anh đã phải hối hận.
Những người bên ngoài đều cười ầm lên.
Cố Thiên Tầm cũng lườm Mộc Tây một cái. Cô nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có ác ý gì.
Cảnh Nam Kiêu lại không hề ngượng ngùng gì, anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô cười, tán thưởng không hề che đậy. “Rất đẹp, bộ váy cưới này rất hợp với em.”
“Vậy sao?” Cô mỉm cười, khuôn mặt không giấu nổi hạnh phúc. “Là Dạ Bạch chọn đấy.”
Mắt Cảnh Nam Kiêu bỗng trầm lắng, nói một câu nhiều nghĩa. “Anh ta quả là rất có con mắt tinh tường.”
Không khí bỗng chốc có vẻ chùng xuống.
Sự tiếc nuối trong giọng nói của anh, ai nghe cũng thấy được.
Dương Mộc Tây cũng không nỡ chọc anh nữa.
Cảnh Nam Kiêu bước lên trước một bước, trầm tĩnh rồi bất ngờ dang hai tay về phía cô, mỉm cười.
Cô cũng cười, dang tay ra.
Hai người yên lặng ôm nhau một cái.
Sự lỡ lầm, tiếc nuối, anh đều chôn chặt trong lòng.
Thiên Tầm, mong là những ngày tháng sau này của em sẽ yên bình, hạnh phúc.
...........
Tân lang đến đón dâu.
Anh bế tân nương từ trên lầu vào tận trong xe rước dâu. Đến khi vào trong xe rồi, cả đầu đều là mồ hôi.
Cố Thiên Tầm rút giấy ăn ra lau cho anh, lo lắng hỏi. “Anh có sao không? Có mệt không?”
“Anh đâu có yếu như vậy, Cố Thiên Tầm, giờ anh là người khỏe mạnh bình thường.”
Cô cười, nheo nheo mắt ngắm nhìn anh. “Hôm nay anh đẹp trai quá.”
Anh vén khăn đội đầu của cô ra, nhìn cô trong bộ dạng thuần khiết xinh đẹp đó, không kiềm lòng được mà hôn lên môi cô.
Cô “ư” “ư” vài tiếng, chống trả.
Anh hôn nhòe cả son phấn trên mặt rồi!
Anh phì cười rồi mới lưu luyến rời ra.
Cô trừng mắt nhìn anh, anh càng buồn cười, dùng ngón tay cái lau đi vệt son nhòe trên khóe môi cô.
Cô cắn vào ngón tay anh một cái.
Cảm giác mềm mướt từ đầu ngón tay truyền đến khiến anh như bị điện giật.
Anh cúi đầu nói khẽ. “Ngoan, đêm nay động phòng hoa chúc, em giữ lại đến lúc đó lôi ra đùa sau.”
Cô đỏ mặt, vội nhả tay anh ra.
Ngại ngùng nhìn lái xe đằng trước, lái xe đang cố nhịn cười, chỉ làm ra vẻ không nghe thấy đôi chim non đang đùa giỡn nhau.
...........
Đám cưới thế kỷ bắt đầu diễn ra dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Khi người dẫn chương trình hỏi tân nương có đồng ý không, cô bịt chặt miệng, cau mày, khuôn mặt trắng nhợt.
“Tân nương, xin hỏi cô có đồng ý không?” Người dẫn chương trình hỏi lại lần nữa.
“Tôi đồng... ụ...” Còn chưa trả lời hết câu, cô đã suýt ói ra. Cô bịt chặt miệng, vừa ngại ngùng lại lúng túng.
“Xin lỗi, có lẽ vợ tôi hơi khó chịu trong người.”
Cánh tay anh ôm lấy vai cô.
Anh đưa mắt ra hiệu cho phù rể khác, người này lập tức đứng dậy xử lý để mọi chuyện qua đi.
“Không sao chứ?” Mộ Dạ Bạch cúi người nhìn cô. “Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
“Nhưng giờ chúng ta đang kết...ụ...” Cô lại mắc ói.
“Quay về rồi kết hôn.”
“...” Cô thật cạn lời.
Lẽ nào cô phải kết hôn lần mới được sao? Hơn nữa kể cả bọn họ có quay về kết hôn thì quan khách cũng chưa chắc đã đợi được!
“Để lại mọi người ở đây thật không phải.”
“Không phải cũng kệ đi.” Anh cau mày nhìn một lượt xung quanh. “Kệ bọn họ thôi.”
“Không lẽ là có thai rồi?”
Lão phu nhân đột nhiên nói to lên.
Giọng bà không nhỏ, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Cố Thiên Tầm lặng người, Mộ Dạ Bạch quay lại nhìn cô. Ánh mắt mọi người cũng nhìn theo.
“Hình như em cũng bị chậm khá lâu rồi thì phải.”
Mộ Dạ Bạch nói.
Cố Thiên Tầm tròn mắt.
Bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, bận đến mức cô cũng quên luôn rồi!
“Vậy chắc chắn là có thai rồi! Mau, Dạ Bạch, mau đưa Thiên Tầm đến bệnh viện xem!” Lão phu nhân giơ tay vẫy vẫy, bà mừng đến nỗi quên luôn là hai người họ đang làm đám cưới. “Mau đi xem xem có phải ta có chắt nội rồi không?”
“Vâng, bà nội!”
Mộ Dạ Bạch mừng rỡ, ôm cô dâu đi luôn.
Chiếc váy quá cồng kềnh vài dài, không cẩn thận liền dẫm phải đuôi váy.
Lão phu nhân lo lắng gắt ầm lên. “Ôm lấy Thiên Tầm đi! Không được để con bé ngã, giờ nó đang có thai, không phải như lúc trước! À phải rồi, quay lại nhớ tẩy trang nhé, thai phụ là không được son phấn đấy.”
“....” Cố Thiên Tầm dở khóc dở cười.
Còn chưa biết là trong bụng mình có gì hay không cơ!
Cô thật muốn khóc, nói với Mộ Dạ Bạch. “Dạ Bạch, nếu... em không có thai thì sao? Bà nội không phải là mừng hụt một phen à? Hơn nữa... cả hội trường khách khứa đều đang nhìn kìa.”
Cô không dám tưởng tượng lão phu nhân sẽ thất vọng như thế nào.
“Không sao, không có anh cũng nói là có, để bà nội vui mừng.”
“Vậy nếu sau này bụng em không to lên thì sớm muộn gì cũng bị lộ ra.”
“Chúng ta cố gắng thêm chút nữa, trước khi bị lộ ra thì làm cho nó to lên là được mà.”
“...” Cô muốn xì khói đen lên đầu.
“Mộ tiên sinh, cái chủ ý của anh thật hay...”
..................
Hai tiếng đồng hồ sau, vừa đúng giờ nghỉ trưa, hai người mặc quần áo bình thường quay về khách sạn.
Mộ Dạ Bạch cười như địa chủ được mùa, vừa đi vừa huýt sáo, mặt đầy đắc ý.
Lão phu nhân, ông Mộ Trung Thiên, cả Cố Thiên Hàn đều ngồi đợi trong phòng bên.
Vừa nghe thấy bọn họ trở về, lão phu nhân đã vội nhỏm dậy.
Cửa vừa mở ra, bà đã hỏi dồn dập. “Thế nào hả? Có thai rồi phải không?”
“Bà xem đi ạ.” Mộ Dạ Bạch đưa kết quả cho bà.
Bà đẩy gọng kính vàng, nhìn mấy chữ trên đó, lập tức cười tươi như bông.
“Vậy tốt quá rồi! Dạ Bạch, cháu làm việc thật hiệu quả, bà nội quả là không nhìn nhầm mà!” Lão phu nhân khen cháu trai.
Mộ Dạ Bạch đắc ý cười toe toét, Cố Thiên Tầm kéo anh lại cho anh hỏi bay lên.
“Bà nội, chúc mừng bà đã có chắt nội.” Cố Thiên Hàn nói.
“Cháu cũng lên chức cậu rồi.” Lão phu nhân cười không khép được miệng, vừa bảo Thiên Tầm ngồi xuống vừa nói. “Tiếp theo là đến lượt cháu rồi đấy, đợi các cháu từng đứa một thành gia lập nghiệp là bà có thể yên tâm được rồi.”
Nhắc đến chuyện của mình, Cố Thiên Hàn không nói gì.
Ông Mộ Trung Thiên nói. “Sao hả? Hôm nay tiệc cưới bao nhiêu cô gái trẻ vậy, có đứa nào lọt vào mắt con không?”
“...”Cố Thiên Hàn trầm mặc, lắc đầu. “Con còn nhỏ, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, kết hôn.”
Cố Thiên Tầm nhìn cậu một cái, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, lặng lẽ nắm lấy tay cậu.
Đây là sự cổ vũ.
Cậu hiểu.
“Cũng đến lúc nghĩ đến rồi. Bà thấy cô bé Tiểu Cảnh lần trước về cùng cháu đó rất được đấy, mặt mũi sáng sủa, tính nết cũng rất được, cũng nhanh nhẹn, chu đáo, trông có vẻ là một cô gái tốt.” Lão phu nhân nói.
Mắt Thiên Hàn nheo lại.
“Bà nội, hôm nay là lễ cưới của anh chị, bà đừng gấp gáp chỉ định cho cháu nữa. Đợi cháu ra rồi sẽ lưu ý chuyện này sau.”
Mộ Dạ Bạch nhìn sang cậu một cái với ánh mắt phức tạp như muốn dùng mọi cách để bù đắp cho cậu. “Sau này có thích cô bé nào thì cứ nói với cả nhà, mọi người đều sẽ giúp em!”
Cố Thiên Hàn mỉm cười gật đầu. “Cảm ơn anh.”
..........
Vì tân nương đột nhiên có bầu nên nhiệm vụ chúc rượu bàn tiệc tự nhiên được đẩy hết sang cho phù dâu.
Đoàn người đi một vòng, mỗi bàn đều có những vị khách cao hứng, nhìn thấy phù dâu xinh đẹp liền ép uống không thương tiếc.
Mời rượu đến bàn thứ thì Dương Mộc Tây đã uống đến ly rượu trắng.
Uống bia may ra cô còn chống đỡ được.
Nhưng rượu trắng quá nặng, cô bước đi mà người cũng lảo đảo theo.
Ai bảo cô được lì xì tệ cơ chứ? Tiếp tục! Lên dây cót mà uống tiếp.
Đến ly thứ , chưa kịp uống vào thì đã bị một bàn tay cướp lấy cốc rượu.
Cau mày, cô quay sang nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của Lam Tiêu, cô liền cáu. “Đưa đây!”
Làm gì vậy chứ?
Trong tiệc cưới người ta mọi người ai nấy đều vui vẻ, ngày đại hỷ như thế này, anh ta lại là phù rể không vui thì thôi còn phùng mang trợn má dọa ai chứ?
“Cô định làm luôn combo uống hết cả bàn tiệc này phải không?”
Anh nghiến răng nói.
“Thế thì có liên quan gì đến anh hả Lam thiếu gia?” Giọng cô chế giễu.
Uống cả bàn tiệc thì đã sao chứ? Dù có uống chết thì cũng chả liên quan gì đến Lam Tiêu anh.
Đã sớm phủi sạch hết quan hệ, vậy thì...
Anh không nên xuất hiện trước mắt cô, không nên xông vào cuộc đời cô để cứ khiến trái tim khó khăn lắm mới bình thản được của cô lại lần nữa dậy sóng.
Cô căm ghét vì sự phòng thủ của mình khó khăn vạch ra ngăn cách lại bị anh dễ dàng cắt đứt.
Anh nhanh tay giằng lấy cốc rượu, uống một hơi hết sạch.
Quay đầu, anh nói với khách bàn đó. “Mọi người ăn uống vô tư thoải mái đi, tôi uống hộ cho tân nương rồi.”
“Khá lắm, rất có chí khí!”
Có người khen ngợi anh.
Dương Mộc Tây không thèm để ý đến anh, quay sang bàn tiếp theo.
Nhìn cô tự rót rượu cho mình, Lam Tiêu muốn hét ra lửa. Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi thẳng.
“Lam Tiêu, anh làm gì vậy?”
Lam Tiêu mặc cô vẫy vùng, nói với Lý Vũ Sâm và Cố Đình Xuyên. “Kính rượu những bàn còn lại đành làm phiền các cậu rồi, nếu không được nữa thì gọi cả Trần Anh Hào đến.”
Trần Anh Hào uống rượu thì khỏi phải bàn.
Lý Vũ Sâm và Cố Đình Xuyên đều biết ý, nhìn thấy bộ dạng anh như vậy liền đồng ý để anh đi ngay.
“Anh bỏ tay ra!” Dương Mộc Tây gạt tay anh ra.
Lam Tiêu càng siết chặt hơn, đến mức cổ tay cô đỏ ửng lên cũng không chịu thả ra.
Những khách khứa bên bàn tiệc đều nhìn sang họ tò mò.
Với thân phận của Lam Tiêu, người phụ nữ có thể được anh lôi lôi kéo kéo tất nhiên rất gây sự chú ý.
Dương Mộc Tây bị những ánh mắt soi mói nhìn vào thì vô cùng khó chịu.
Cô không giống với các cô tiểu thư gia thế danh giá khác khoác trên người toàn là hàng hiệu tham gia đám cưới, cũng không giống như vị hôn thê của anh cao nhã quý phái.
“Lam Tiêu đây là nơi nào anh rõ hơn tôi nữa, xin anh đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy nữa được không!” Cô cố gắng bình tĩnh hết mức có thể nói với Lam Tiêu.
Anh coi như không nghe thấy.
Không kéo cô gái này đi, để cô ta uống cả bàn tiệc để say chết à?
Anh không hề muốn quan tâm cô ta!
Rất không muốn!
Thế nhưng có những cử chỉ hành động mà đến bản thân anh cũng không kiểm soát nổi chính mình.
Ví dụ như lúc này!
“Lam Tiêu đang làm gì vậy? Dưới ánh mắt của bao nhiêu người như vậy mà không biết chừng mực thế hả?”
Đột nhiên một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Dương Mộc Tây sững người, mặt cô biến sắc.
Bố mẹ Lam Tiêu đang đứng trước mặt họ, chặn đường hai người.
“Bố mẹ ngồi xuống dùng tiệc trước đi, con còn có chuyện.”
“Có chuyện? Có chuyện gì chứ? Còn không chịu buông tay ra?! Chưa đủ mất mặt hay sao hả?” Bố mẹ Lam Tiêu đều sa sầm mặt lại, nghiêm nghị.
Ánh mắt của mẹ Lam Tiêu quét một lượt Dương Mộc Tây từ trên xuống dưới, vẻ mặt bà hiện rõ sự khinh bỉ như thể chính cô khiến cho Lam Tiêu nhà bà mất mặt vậy.
Đối với thái độ này của bà thì Dương Mộc Tây sớm đã không còn lạ gì nữa.
Nhưng cô vẫn không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, dùng hết sức giật tay ra khỏi tay Lam Tiêu.
Cô gồng người lên ra sức rút tay lại, đến mức cảm giác như sắp tuột cả da ra.
Lam Tiêu quay mặt lại lạnh như băng lườm cô.
“Xin lỗi, anh và người nhà nói chuyện đi. Tôi còn có việc, không tiện ở lại.” Cô không nhìn hai người trước mặt mà vội vàng chạy đi.
“Dương Mộc Tây!” Lam Tiêu lôi cô lại, nhìn khuôn mặt kiên quyết của cô.
Anh định nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Cũng như lúc đón dâu ở nhà Cố Thiên Tầm. Khoảng cách giữa bọn họ chưa đầy một mét.
Thế nhưng...
Cả hai đều chưa từng nói với nhau lời nào.
Trong mắt Dương Mộc Tây thoáng qua một tia nhìn chua xót nhưng rất nhanh sau đó cô đã giấu nó đi, nói giọng xa cách. “Lam thiếu gia, anh muốn có Tiểu Quai tôi đã cho anh rồi. Vì vậy, xin anh...”
“Hãy tha cho tôi.”
Giọng cô vừa cay đắng vừa bất lực khẩn cầu.
Khẩn cầu anh buông tay!
Lần đầu tiên anh muốn níu giữ một người phụ nữ, bất chấp sự phản đối của cha mẹ, thế nhưng...
Cô khẩn cầu như vậy, khiến anh trước mặt bố mẹ trở thành một trò cười.
Lòng tự tôn cao ngạo và to lớn của anh bị sự đả kích quá lớn. Nhất là lại trước mặt cha mẹ mình.
Anh sa sầm mắt lại, lạnh lùng, buông tay ra.
Cô quay người bước đi.
Tay cô từng chút một rời khỏi tay anh...
Sự lạnh lẽo vây kín lấy tâm hồn của cả hai...
Anh không quay đầu lại, không nhìn thấy thân người cứng đờ của cô lạc lõng bước đi.
“Lam Tiêu, đừng quên con là người đã có vị hôn thê rồi, trước mặt bao nhiêu người như vậy con giằng co lôi kéo với Dương Mộc Tây cũng không nghĩ xem bị bố mẹ người ta nhìn thấy rồi thành ra cái thể thống gì nữa!” Mẹ Lam Tiêu cằn nhằn.
Bố anh nghiêm mặt lại. “Gặp nó ít thôi! Con nhìn xem cái bộ dạng kiêu căng của nó, dù gì cũng từng ở nhà ta một thời gian rồi, trong mắt nó có còn chúng ta không? Thật con nhà không có giáo dục!”
“Bố, muốn có được sự tôn trọng của cô ấy thì trước hết hai người hãy học cách tôn trọng cô ấy đi!” Lam Tiêu rất bực, bực điên lên rồi.
Người cô bỗng sững lại, cảm thấy gai gai.
“Ai cần tôn trọng nó chứ?”
“Bố mẹ không cần tôn trọng cô ấy, vậy còn Lam Thiên thì sao? Nếu để nó biết bố mẹ đối xử với mẹ nó như vậy thì nó sẽ nghĩ thế nào về hai người?”
Nhắc đến cháu nội, bố mẹ Lam Tiêu quay sang nhìn nhau, sau đó trong đầu cả hai người lập tức có chủ ý.
Đó chính là...
Tuyệt đối không cho thằng bé gặp mẹ nó nữa!
Không biết cô ta nói bao lời xấu xa về mình trước mặt thằng bé!
.............
Ngoại truyện về ông Mộ Trung Thiên.
Sau buổi tiệc đêm của hôn lễ, mọi thứ dần xong xuôi, cuối cùng cũng kết thúc, chỉ còn lại không gian cô tịch.
Ông Mộ lái xe.
Rời khỏi biệt thự, ông lái xe qua cầu cao tốc để ra hướng ngoại ô.
Vùng ngoại ô của thành phố này không có đèn đường. Trong màn đêm tối mờ, chỉ có ánh đèn pha ô tô của ông quạnh quẽ.
Xe đi thẳng đến khu mộ.
Nửa đêm, khu mộ không một bóng người, yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức nghe được rõ ràng nỗi bi thương trong lòng.
Ông xuống xe, ôm một bó hoa cúc bước chầm chậm lên phía trước.
Mùa thu, gió hơi se lạnh.
Ông dừng lại trước một ngôi mộ. Hơn một năm nay, ông đã không còn nhớ mình từng đến đây bao nhiêu lần nữa.
Ban ngày ông không thường xuyên đến, chỉ là vào ban đêm..
Ông Mộ Trung Thiên vẫn là ông Mộ của trước đây, công việc luôn bận không ngơi nghỉ cùng với những tiệc tùng tiếp đãi khách khứa không bao giờ ngớt.
Cuộc sống của ông cứ lặp đi lặp lại những vòng đều đặn, không ngừng nghỉ.
Nhưng, cứ khi đêm về...
Có nhiều lúc, ngoài công việc ra ông thực sự không biết nên làm thế nào để gột đi nỗi cô đơn ngự trị trong lòng mình.
“Muộn thế này rồi, bà đã ngủ chưa?” Ông đặt bó hoa cúc xuống tấm bia trước mộ, nhờ ánh sáng hiu hắt của ánh trăng mà nhìn ngắm tấm ảnh đen trắng trên đó, ông quay người ngồi xuống bên cạnh mộ.
“Mấy ngày nay tôi bận lo chuẩn bị đám cưới cho Dạ Bạch và Thiên Tầm, chẳng đi đâu được nên giờ mới đến thăm bà.”
Giọng ông trầm trầm.
Những ngón tay ông vuốt nhẹ lên tấm di ảnh đó, ánh mắt sâu thẳm mờ đi bởi một lớp nước.
Cùng với những nếp nhăn thời gian để lại.
“Hai đứa nó giờ sống rất hạnh phúc, bà không cần lo cho bọn trẻ đâu. Tình hình Thiên Hàn cũng chuyển biến rất tốt, rất nhanh thôi nó sẽ trở lại là người bình thường. Còn về Tư Lam...”
Ông ngừng lại một chút, tâm sự với bà như thể bà đang ở ngay trước mặt mình. “Thời gian năm có lẽ hơi dài so với nó nhưng để nó ở trong đó nghiêm túc kiểm điểm bản thân, nhận ra sai lầm cũng không phải là không tốt.”
“Năm đó là do bà quá dung túng cho nó, như vậy là không phải.”
“Nhưng cũng mừng là nó ở trong đó biểu hiện khá tốt nên đang cố gắng xin giảm án. Đợi bao giờ nó được thả ra rồi tôi sẽ đưa nó tới thăm bà ngay.”
Ông nói rất nhiều, trong đêm tối, giọng ông trầm mặc và nặng nề.
Nhưng....
Đáp lại ông chỉ là sự tĩnh lặng.
Một sự tĩnh lặng đến mức khiến tim người ta trở nên trống rỗng.
Cuối cùng ông không nói nữa.
Có thể là vì mệt.
Ông quay người, nhắm mắt lại, dựa vào tấm bia mộ, nhìn lên bầu trời.
Ở một thế giới khác, không biết bà ấy có nhìn thấy bầu trời như thế này không?
Ông không biết.
Nhưng ông biết một điều rằng: cho dù cảnh vật xung quanh có như vậy hay không thì tương lai...
Ông sẽ luôn ở bên bà.
Cùng bà ở một thế giới khác.
Bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Vì vậy...
Vân La, nếu bà có thể cảm nhận được thì...
Hãy đợi tôi!
Đừng qua cầu Nại Hà, cũng đừng uống nước vong tình...
Kiếp sau, chúng ta sẽ lại một lần nữa... gặp lại nhau...