Lúc định thần lại thì cô nhóc mặc áo ngủ đã đi mất rồi.
Trong căn phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, thần sắc ai nấy cũng đều khác nhau.
Hai vị tiền bối, nhất là Lý phu nhân sắc mặt tái trắng.
Bà trừng mắt nhìn theo hướng bóng người vừa rời đi, giáo huấn con trai: “Con xem con đi, tìm cái loại con gái gì thế hả. Mới có mấy tuổi ranh con mà dám giáo huấn cả trưởng bối!”
“Mẹ, con thấy lời cô ấy nói rất có lý.” Lý Vũ Sâm đứng dậy, vỗ lên vai hai vị trưởng bối. “Ngoan nào, chúng ta tự xem lại bản thân một chút nhé. Con đi ra ngoài trước đây.”
“Không được đi! Có phải con định đi tìm con bé kia không?” Lý phu nhân định ngăn con trai lại.
Nhưng chân mọc trên người anh, bà sao cấm được chứ.
Lý Vũ Sâm biến mất nhanh như một làn khói, động tác nhanh nhẹn không hề giống một bệnh nhân chút nào.
................
Dương Nguyệt cảm thấy buồn, thực sự buồn bã.
Cô biết cô bị người ta coi thường. Hơn nữa người đó còn là mẹ của Lý Vũ Sâm.
Trong mắt bọn họ, cô không xứng với anh.
Có lẽ trong mắt rất nhiều rất nhiều người, đều như vậy...
“Nguyệt Nguyệt!” Lúc bước vào trong thang máy, cô chợt nghe thấy tiếng gọi của anh. Tòa nhà rất yên tĩnh, giọng anh vang vọng lại giữa dãy hành lang dài.
Dương Nguyệt nhìn anh một cái, nhanh chóng ấn nút đóng cửa thang máy.
Anh tăng tốc xông vào, nhìn thấy cửa thang máy đang từ từ khép lại, liền đưa tay ra ngăn lại.
Tay anh bị hai cánh cửa kẹp lại.
Đau quá nhăn mặt.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, lập tức ấn nút mở ra. “Anh làm gì vậy hả? Sẽ bị thương đó.”
Sự lo lắng trong ánh mắt cô cũng khiến cho Lý Vũ Sâm cảm thấy mãn nguyện rồi.
Anh bước vào, nắm lấy tay cô, đóng cửa lại mới nói: “Sợ một mình em chạy mất.”
Dương Nguyệt cắn cắn môi, nhìn anh một cái. “Em định xuống thăm Hướng Nam.”
Lý Vũ Sâm ôm chặt cô. “Em buồn lắm phải không?”
Dương Nguyệt không muốn nói dối, vì vậy cô cúi đầu như ngầm khẳng định.
“Mẹ anh thực ra không phải người xấu, chỉ là... em biết đấy, mắt nhìn người đôi khi có chút thành kiến.”
“Lý Vũ Sâm...” Cô khẽ gọi tên anh, hơi ngẩng đầu lên, nắm lấy mép áo anh, nói: “Chúng ta... sau này không thể kết hôn phải không?”
Tim Lý Vũ Sâm bỗng đập thình thịch.
“Anh thay mặt mẹ anh và mợ anh xin lỗi em. Nguyệt Nguyệt, kết hôn là gả cho anh, chứ không phải gả cho mẹ anh.”
Dương Nguyệt cắn môi, không nói gì nữa.
Mới tuổi, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng...
Cô hiểu rất rõ, kết hôn là một chuyện lớn như thế nào, đó là chuyện của cả hai gia đình. Khoảng cách giữa hai bọn họ thực sự quá lớn...
Gia thế, hoàn cảnh của anh và Diệu Vi mới thực sự tương xứng. Nhưng cô nên làm gì?
Chỉ cần nghĩ đến việc anh và Diệu Vi ở bên nhau là cô đã cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu...
“Thôi bỏ đi, em không nghĩ nữa. Dù gì em vẫn còn hai năm nữa mới đủ tuổi kết hôn.” Cô lắc lắc đầu, muốn để mình quên đi những cảm xúc khó chịu đó.
Lý Vũ Sâm võ nhẹ lên sau đầu cô. “Trong hai năm này anh sẽ khiến em không chạy đi đâu được.”
..............
Lúc Dương Nguyệt đến phòng Hướng Nam thì cô ấy vừa tỉnh lại.
Trong phòng đầy ắp các bạn học đến hỏi thăm.
Vừa nhìn thấy Dương Nguyệt xuất hiện, sự chú ý của mọi người dần hướng về phía cô.
“Nguyệt Nguyệt, cậu đi đâu vậy? Vừa nãy mọi người đến phòng cậu thì không thấy cậu đâu!”
“Đúng vậy. Phòng bệnh của cậu là phòng VIP, vừa to vừa đẹp, nghe nói người thường không ở được đâu. Một ngày mất bao nhiêu tiền vậy?”
“Nguyệt Nguyệt, cậu thật sự đang yêu Lý Vũ Sâm sao? Là anh ta sắp xếp cho cậy ở phòng VIP phải không?”
“Cậu thật giỏi quá! Giành bạn trai với cả Lạc Li, thật quá lợi hại!”
“Sau này cậu gả cho Lý Vũ Sâm rồi thì thật là một bước lên trời. Nguyệt Nguyệt, chúc mừng cậu, sắp làm thiếu phu nhân nhà giàu rồi.”
Mỗi người một câu nói vào thành ồn ào, Dương Nguyệt cảm giác đầu nhức không chịu nổi.
Cô bất giác nhìn về Hướng Nam, sắc mặt Hướng Nam không tốt, nhìn cô một cái rồi kéo chăn lên, quay người đi.
Mọi người đều thấy rõ bầu không khí này có phần ngượng ngập.
Đột nhiên có người nói. “Thực ra Hướng Nam cũng không tệ, sau này không biết chừng cũng có thể gả vào nhà giàu.”
“Cái gì thế?”
“Cậu ấy không phải cùng với bạn trai của Dương Nguyệt, à nhầm, là bạn trai cũ của Dương Nguyệt bên nhau rồi đó sao?” Người kia hẳn là cố ý, muốn hóng mà cũng không sợ to chuyện.
“Đủ rồi đấy, cậu đừng nói nữa.” Hướng Nam thò đầu ra lườm người kia.
“Tớ có nói sai đâu. Gia thế nhà Bùi Cẩm Xuyên chắc cũng không hề thua kém Lý Vũ Sâm.”
“Cậu nói đủ chưa hả?” Hướng Nam nổi giận rồi.
Ngày hôm qua, cô đã trở thành trò cười lớn nhất trường. Sự cự tuyệt đầy kiên quyết của Bùi Cẩm Xuyên từng từ từng chữ đều vang vọng trong đầu cô, mỗi một lời nói đều như đâm vào trái tim cô.
“Các cậu về hết đi, đừng có đến nữa!” Cô lên tiếng đuổi, tâm trạng đầy kích động.
Mọi người không ai nói gì nữa, chu chu môi rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng, cả căn phòng chỉ còn lại Dương Nguyệt đứng trong đó.
Hướng Nam nhìn cô một cái, ánh mắt rời đi bỗng chốc đỏ hoe.
Dương Nguyệt tìm một chiếc ghế, ngồi xuống bên giường.
“Vết thương của cậu thế nào rồi?” Dương Nguyệt hỏi.
Hướng Nam im lặng hồi lâu mới nói. “Không nghiêm trọng lắm.”
“...vậy thì tốt.”
Hướng Nam không nói gì nữa.
Cả căn phòng ngập chìm trong bầu không khí im lặng đầy ngại ngùng.
Dương Nguyệt không biết nên nói chuyện gì. Cô sợ có những câu nói chỉ cần ra khỏi miệng sẽ khiến hai người họ càng trở nên ngượng ngập hơn.
Đúng lúc cô đang không biết nên làm thế nào thì Hướng Nam chủ động lên tiếng.
“Cậu và Lý Vũ Sâm thật sự yêu nhau rồi sao?”
Dương Nguyệt gật đầu.
Hướng Nam nhìn cô. “Vậy có nghĩa là... dù tớ và Bùi Cẩm Xuyên không có chuyện gì thì cậu cũng vẫn chia tay anh ấy phải không?”
Dương Nguyệt cắn môi. “Là tớ có lỗi với anh ấy trước, tớ không ra gì. Tim của tớ... sớm đã không còn ở bên anh ấy rồi.”
“Vì vậy, tớ cũng không cần cảm thấy có lỗi với hai người.” Hướng Nam cười, mắt ngân ngấn nước. “Chỉ tiếc là... cho dù cậu có làm chuyện có lỗi với anh ấy trước... thì đời này, anh ấy cũng chỉ yêu mình cậu. Anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích tớ đâu...”
“Cuộc đời còn rất dài, ai có thể bảo đảm tương lai sẽ như thế nào chứ? Nam Nam, trước khi quyết định bất cứ chuyện gì cậu cũng không được nóng vội hấp tấp. Chuyện ngốc như ngày hôm qua, sau này không được xảy ra nữa.”
Ánh mắt Hướng Nam vô hồn nhìn về phía tường. Hồi lâu mới lẩm bẩm như nói với chính mình. “Đúng là ngốc, vì một người không yêu mình mà khiến mình trở nên đê tiện đến như vậy, có thể không ngốc sao?”
Dương Nguyệt không nói gì nữa, chỉ hy vọng cô ấy thật sự đã hiểu ra.
“Cậu có biết không, Dương Nguyệt, tớ thật sự rất ngưỡng mộ, rất ngưỡng mộ cậu...”
Hướng Nam đột ngột quay đầu nhìn cô.
Cô không nói gì, chỉ đợi cô ấy nói tiếp.
“Vì anh ta mà suýt nữa ngã chết, nhưng... từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng ra mặt vì tớ bất cứ chuyện gì. Chính đêm hôm trước... đêm hôm trước anh ta còn hôn tớ, làm chuyện đó với tớ một cách nồng nhiệt... giờ đây lại coi tớ như một người hoàn toàn xa lạ. Tất cả mọi lần đầu tiên của tớ đều là cho anh ta! Anh ta ljai chỉ nhìn thấy cậu, chỉ theo một mình cậu!”
“Hướng Nam...” Cô không nói được một lời an ủi nào, cũng không biết nên nói gì thì tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút.
Nước mắt Hướng Nam rơi càng lúc càng nhiều. “Cậu không phải chỉ có mình anh ta, cậu còn có cả Lý Vũ Sâm. Nguyệt Nguyệt, cậu có nhiều người yêu như vậy, sao không thể chia bớt cho tớ một chút tình yêu của Bùi Cẩm Xuyên chứ? Cho dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được.”
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Hướng Nam, cô chỉ cẩm thấy cổ họng mình nghẹn lại, khó chịu hơn gấp bội.
Cô phải làm thế nào mới đúng đây?
Phải nói thế nào thì cô ấy mới hiểu rằng: tình yêu trước giờ không có bố thí, càng không thể cưỡng cầu.
................
Buổi chiều, Dương Nguyệt nhanh chóng làm thủ tục xuất viện. Cô ra viện rồi, Lý Vũ Sâm và Hướng Nam vẫn còn ở trong viện.
Dương Nguyệt ở trong ký túc xá một mình, lòng rối như tơ vò.
Cô lo rằng trong phòng bệnh của Lý Vũ Sâm lại xuất hiện thêm các trưởng bối khác, vì vậy mới hạ quyết tâm không đi thăm anh nữa. Dù gì anh cũng chỉ là vết thương ngoài da.
Nhưng cô lại đứng ngồi không yên.
Vẫn muốn đi thăm anh.
Cuối cùng, cô mượn bếp từ và nồi nấu canh của bạn học phòng bên cạnh để nấu cháo cho anh và Hướng Nam.
Buổi tối, cô đến bệnh viện vào giờ ăn. Đi qua phòng Hướng Nam trước rồi mới lên lầu.
Không dám đi vào, cô đứng ở đầu hành lang, gọi điện cho anh.
“Lý Vũ Sâm, anh ra đây một lát.”
“Sao vậy?” Lý Vũ Sâm trong đầu đầy hỏi chấm, cô nhóc này lại định bày trò gì đây?
“Đừng hỏi nữa, anh ra đây trước đã.”
Anh lật chăn, xỏ chân vào đôi dép lông đi trong nhà, bước ra.
Dãy hành lang dài trống không. Nhìn khắp một lượt mới phát hiện ra cô đứng ở góc khuất, thò chiếc đầu nhỏ ra, vẫy vẫy tay về phía anh.
Nhìn thấy cô một cái, tất cả những phiền muộn vì phải ở trong phòng cả ngày bỗng như tan biến hết.