“Vậy còn Mộ tổng là như thế nào?” Dương Mộc Tây hỏi nhỏ.
“.....” Cố Thiên Tầm im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Giữa bọn mình giờ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Thực ra nói như vậy cũng không đúng, vì giữa bọn họ đã từng có mối quan hệ nào đâu.
Dương Mộc Tây “A” nhỏ một tiếng, không giấu nổi vẻ tiếc nuối. Cô định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói nữa, nhìn sang phía Cảnh Nam Kiêu bắt gặp cảnh anh ta đang kiên nhẫn dỗ dành Tần Tư Lam bớt giận, lại thấy máu nóng bốc lên đầu.
Cô lập tức gọi điện cho một tiệm hoa, “A lô, mang giúp tôi một bó hoa cúc đến. Đúng vậy, màu trắng! Ở “Thịnh Thế”, tặng cho một cô gái tên là Tần Tư Lam, phải, cần ngay bây giờ, trong vòng phút nữa!”
“Hoa cúc màu trắng?” Cố Thiên Tầm nhìn cô, chu môi: “Có quá đáng quá không?”
Hoa đó chỉ dùng để đặt lên mộ người đã mất...
“Có quá đáng bằng việc làm tình nhân, cướp chồng người khác không? Cậu tưởng cô ta ngây thơ đến mức không biết quan hệ giữa cậu và Cảnh Nam Kiêu à? Theo như mình thấy, người ngây thơ ở đây chính là cậu đấy. Nếu cô ta thật sự không biết, cô ta có thể nào cố tình chọn ngồi bàn sát cạnh cậu không? Ở đây thiếu chỗ để ngồi à!”
Sau khi uống hết ly rượu thứ ba thì quả nhiên hoa được đem đến, hơn nữa còn được gửi tặng một cách chính xác đến tận tay người nhận. Tần Tư Lam vừa nhìn thấy bó hoa đó, lập tức tủi thân khóc ngay tại chỗ, nước mắt nữ thần quả thật khiến người ta không khỏi thương xót.
Cảnh Nam Kiêu tức đến mức mặt hết trắng chuyển sang xanh, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn về phía Cố Thiên Tầm, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng sự căm ghét và sát khí đến ghê người.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Cố Thiên Tầm đồ rằng mình chắc phải chết ngàn vạn lần dưới ánh mắt của anh ta rồi, thậm chí còn bị treo xác lên.
Cô say rồi, bị ánh mắt đó nhìn cũng không cảm thấy đau nữa, chỉ thấy buồn cười. Cô nhìn lại với ánh nhìn nghênh chiến, sau đó đứng thẳng dậy nói với Dương Mộc Tây: “Cậu đợi mình đi rửa tay một chút.”
“Ừ, đi cẩn thận nhé.” Dương Mộc Tây dặn dò một tiếng, rồi không quên quay đầu trừng mắt nhìn Cảnh Nam Kiêu như muốn trút giận.
...............
Trong nhà vệ sinh, Cố Thiên Tầm bất lực chống tay lên bệ rửa mặt bằng thủy tinh, trong đầu hỗn loạn những suy nghĩ ngổn ngang, hình ảnh Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam xẹt qua, nhưng rất nhanh bị hình ảnh Mộ Dạ Bạch và Cảnh Dao thay thế.
Trong lòng cảm thấy khó chịu bức bối mà không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu. Cô hứng nước vào lòng bàn tay sau đó vỗ lên mặt, thở mạnh ra, hồi sau mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì trong bóng tối xuất hiện một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.
Cảm giác ấm nóng ở bàn tay ấy khiến cô kinh ngạc, bất giác quay lại nhìn, đụng ngay phải đôi mắt trầm tĩnh đó.
Tim cô thắt lại, gần như dùng hết sức để thoát khỏi anh, thế nhưng dù cô có dùng sức giằng co như thế nào thì đối phương cũng đều khắc chế được.
“Mộ Dạ Bạch, anh bỏ tay ra!” Cô không biết tại sao mình đột nhiên tức giận với anh, chỉ biết là giờ đây trong lòng cô đang rất khó chịu.
Mộ Dạ Bạch hơi dùng sức một chút, kéo cả người cô đi, hai tay hai chân anh gần như áp sát vào người cô, khiến cô như bị ép vào bức tường điêu khắc mỹ lệ. Trên đầu là chiếc đèn tường pha lê màu trắng theo phong cách Châu Âu, ánh sáng màu vàng từ chiếc đèn tỏa ra như ôm trọn lấy người bọn họ, tạo cảm giác lãng mạn cho tình huống lúc này.
“Cô đang giận tôi à?” Mộ Dạ Bạch nâng cằm cô lên khiến cô phải nhìn vào mắt anh.