Cố Thiên Tầm phát hiện ra rằng Mộ Dạ Bạch không chỉ là một nhân vật đáng gờm trong giới doanh nhân mà còn là một người đàn ông của gia đình nữa. Ít nhất là trong lúc này không có thợ điện, anh biết cách lắp công tắc không khí giúp cô.
Bưng một cốc trà nóng lên để bên cạnh, cô dựa vào tường nhìn anh đang bận lắp đặt. Áo sơ mi dài tay xắn lên đến khuỷu, tay cầm tua vít và đinh ốc, trông bộ dạng anh lúc này không có chút gì là giống với Mộ Dạ Bạch hô mưa gọi gió trên chốn thương trường cả.
Cố Thiên Tầm nhìn lưng anh từ đằng sau, bật cười. Mộ Dạ Bạch quay đầu lại, vừa làm vừa hỏi: “Cười gì thế?”
“Đường đường là người thừa kế tập đoàn Á Minh, vậy mà bây giờ phải làm thợ điện ở đây, vậy có buồn cười không?”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, đột nhiên đứng thẳng dậy, những ngón tay bám bụi bẩn của anh quệt lên mặt cô một cái khiến khuôn mặt trắng muốt của cô bị in lên hình ngón tay den sì. Cố Thiên Tầm tức giận kêu lên: “Anh thật quá đáng! Anh...”
Cô vừa nói vừa đưa tay ra định nhéo má anh, anh lại nhanh hơn một bước, tóm chặt tay cô, “Đây là hình phạt dành cho kẻ dám cười nhạo tôi.”
“Anh cũng thật là không chịu kém cạnh ai cái gì!” Tuy miệng cô nói vậy nhưng ánh mắt lại lấp lánh niềm vui. Cô thích sự trêu đùa qua lại như vậy, nhẹ nhàng thoải mái như người bạn đã quen nhau từ rất lâu rồi vậy...
Mộ Dạ Bạch hơi khựng lại, ánh mắt nhìn cô thoáng qua một chút phức tạp. Cố Thiên Tầm đang định quan sát anh thì ngay lập tức vẻ khác thường đó đã bị anh che giấu lại, sau đó cũng chỉ cười nhẹ, bỏ tay cô ra, “Cô đi rửa mặt đi, tôi sửa nốt đường dây điện, sắp xong rồi.”
Cố Thiên Tầm nghĩ rằng đó là do mình nhìn nhầm, cô quay người đi vào nhà vệ sinh. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn anh một cái, định nói xong lại thôi.
“Muốn hỏi gì tôi?” Anh chủ động lên tiếng hỏi như thể biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Ừm... thực ra cũng không có gì.” Cố Thiên Tầm đi lên một bước, cuối cùng không nhịn được ngoái đầu lại nhìn rồi nói: “Sáng nay lúc đến công ty, tôi nghe đồng nghiệp nói về anh.”
“Tôi?” Đã lắp xong xuôi, Mộ Dạ Bạch bật công tắc. Cả căn phòng bỗng chốc sáng trưng, anh đứng dậy, ánh sáng đèn chiếu vào dáng người cao lớn của anh, hắt ra cái bóng dài mảnh, bao phủ lấy cô: “Nói gì về tôi?”
Thực ra không nên hỏi đến chuyện này.
Dù sao thì những chuyện đó vốn không liên quan gì đến cô, nhưng trái tim cô thì lại cứ thôi thúc cô tìm ra câu trả lời.
“Anh có vị hôn thê rồi à?”
Mộ Dạ Bạch khẽ nhíu mày, “Chuyện bọn họ nói chính là chuyện này à?”
“Ừm.” Nhìn thần sắc anh hơi trầm xuống, tim Cố Thiên Tầm càng thắt lại. Cảm giác hụt hẫng đó rất khó chịu, rất rất khó chịu, khiến cô không thể nào làm như không có chuyện gì được. Nhìn anh một cái, cô vội nói tiếp: “Nếu anh không muốn trả lời thì thôi, tôi... tôi cũng chỉ là buột miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.”
Nói xong cô liền quay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Cô vặn nắm đấm cửa, kéo ra. Khi cánh cửa vừa được mở khẽ ra một khe trống, chưa kịp mở hết ra thì đã lập tức bị tay anh chặn đứng, đóng chặt lại như cũ. Cô không quay người lại, đứng im bên cánh cửa, khoảng ngực anh dán chặt vào lưng cô.
“Cô quan tâm tôi đến vậy sao?” Còn chưa trả lời câu hỏi của cô thì anh đã hỏi ngược lại. Cô sững người lại, Mộ Dạ Bạch đế thêm vào một câu: “Tôi có vị hôn thê hay không thì đối với cô, chuyện đó có gì khác nhau không?”
Bàn tay Cố Thiên Tầm đặt trên nắm đấm cửa hơi cứng đơ ra. Cô nắm chặt tay rồi sau đó buông nắm cửa ra, từ từ quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh. “Thật ra... anh có vị hôn thê cũng được, không có cũng tốt, đối với tôi mà nói... thật sự chẳng có gì khác nhau cả.”
Khá khen cho câu không có gì khác nhau cả!
Cô trả lời thật sự rất bình tĩnh, rất quả quyết!
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch trầm xuống, lạnh lẽo, mang theo sự tức giận.
“Nói tiếp đi!”
Ba tiếng đó thốt ra lạnh lùng như đá. Tim cô đang run rẩy, cô cắn môi nói tiếp: “Nếu như anh thật sự có vị hôn thê rồi thì... xin anh sau này đừng đến trêu đùa tôi nữa.”
Vì thế...
Hiện giờ, chỉ dựa vào mấy lời nói xàm le của một số người mà cô đẩy anh ra một cách không do dự?
“Trêu đùa cô?” Anh quắc mắt nhìn cô một cái, lùi lại một bước rồi nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào cô: “Trước khi nói tôi thì cô nên làm rõ vấn đề là ai trêu đùa ai.”
Rõ ràng là cô!
Là cô chuyển đến đây ở! Nếu như cô thật sự có ý muốn giữ khoảng cách với anh thì ngay khi biết địa chỉ ở đây, cô hoàn toàn có thể từ chối không nhận chiếc chìa khóa nhà của bố chồng.
Tối hôm qua, cũng chính là cô, ở lại trong nhà của anh!
Nếu sợ rắc rối, cô hoàn toàn có thể đi ở khách sạn! Thậm chí có thể về nhà họ Cảnh ngủ lại một đêm thì đó là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng, cô đã không hề làm vậy...
Trong lòng nghĩ như thế nào cũng đều không chịu thừa nhận, nhưng lại không thể lừa được chính bản thân mình.
“Là lỗi của tôi. Nhưng mong rằng sau này anh đừng đối với tôi tốt như vậy nữa...” Cô hít sâu vào một hơi, cúi đầu nói tiếp, cảm thấy đôi mắt anh như nhìn xuyên thấu người mình vậy, nhìn thấu tim cô, khiến cô đau âm ỉ.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cô muốn mình lý trí hơn một chút, “Cuộc hôn nhân của tôi bị phá hoại bởi người thứ ba, Mộ Dạ Bạch, xin anh đừng khiến tôi cũng trở thành kẻ đáng ghét như vậy.”
Nói xong cô liền đẩy cửa nhà tắm bước vào, sau đó cánh cửa nặng nề khép lại.
Từ đầu đến cuối đều cúi đầu. Cô khóa cửa lại rồi dựa vào tường, cảm thấy cả người đều không còn chút sức lực nào nữa. Cô nhìn mình trong gương, nhìn gương mặt còn lưu lại vết ngón tay anh hằn lên, đột nhiên cảm thấy trái tim đau thắt, cô dần nhớ lại sự ấm áp đêm qua, nhớ đến đau lòng. Cô vốn dĩ nghĩ rằng sự ấm áp đó có thể tiếp tục kéo dài, nhưng...
Không thể nào nữa rồi!
Với thân thế như vậy của anh, có vị hôn thê là chuyện quá đỗi bình thường!
Cố Thiên Tầm...
Thật sự không thể để cho bản thân mình đáng thương thảm hại thêm lần nữa.
Cô đứng dậy bước đến bên chậu rửa mặt bằng pha lê, cầm khăn lau sạch mặt. Nhưng sự ấm áp mà anh để lại dường như vẫn còn phảng phất đâu đây, từng chút từng chút thấm vào da cô...
....
Cô bần thần đứng trong nhà tắm một hồi lâu, tự mình điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hít vào một hơi sâu rồi mới đi ra.
Có lẽ...
Mộ Dạ Bạch đã đi rồi.
Anh vốn là người đàn ông rất đỗi kiêu hãnh, vừa nãy những lời cô nói rất rõ ràng, anh lại không phải tuýp người chịu quỵ lụy níu kéo ai bao giờ. Tim cô hụt hẫng thậm chí nghĩ đến mức muốn nổ tung đầu, cho dù đó chỉ là những ấm áp ngắn ngủi nhưng cô vẫn muốn đắm chìm vào đó...
Những điều mà anh dành cho cô, thực sự khiến cô không hề muốn tỉnh lại...
Cô vừa mở cửa ra vừa nghĩ ngợi lung tung.
Cúi đầu bước ra, đột nhiên va phải một khoảng ngực rộng rãi. Mùi hương quen thuộc ập đến, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lạc vào trong một đôi mắt thăm thẳm, sống mũi cô chợt thấy cay cay. Một hồi lâu sau, cô chỉ biết ngẩn người, đứng đơ ra đó nhìn anh.
Anh vẫn chưa đi sao!
Vẫn còn ở đây...
Cô ngây ra, cả người bị ép vào cánh cửa, thân người rắn chắc mạnh mẽ của anh áp chặt vào cô. Ngón tay dài mảnh khảnh của anh khẽ nâng cằm cô lên, ngón tay hình như vừa được rửa xong, thơm mùi xà phòng còn lưu lại hơi nước.
Lý trí mách bảo cô phải giằng ra, nhưng khi rơi vào lòng anh, cô thực sự không muốn rời ra, cứ như vậy, cô cảm thấy thật ấm áp...
“Những lời vừa nãy có phải lời thật lòng của cô không?” Anh trầm giọng hỏi. Đôi lông mi khẽ động, mắt cô mờ một lớp nước. Cô quay mặt đi cắn môi không trả lời.
Mộ Dạ Bạch cúi đầu, gương mặt tuấn tú của anh kề sát vào cô hơn. Hơi thở của anh như tấm lưới bày trận thiên la địa võng, chụp lấy cô, khiến lý trí của cô đều bị đảo loạn hết cả. Anh hỏi dồn thêm một lần nữa: “Có thật là tôi có vị hôn thê hay không thì đối với cô điều đó cũng không quan trọng không?”
Từng từ anh nói đều rõ ràng, nặng nề, thể hiện rõ lửa giận bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Tim cô đập mạnh, đẩy anh ra, “Anh bỏ tôi ra trước đã.”
Anh ngược lại không hề nhúc nhích, chỉ trầm giọng ra lệnh: “Trả lời tôi đi.”
Cố Thiên Tầm cũng không hiểu tim mình chỗ nào không được khỏe, đột nhiên sống mũi cay cay, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ tủi thân, “Nếu anh đã có vị hôn thê rồi thì xin đừng lại gần tôi nữa, tôi sợ là tôi sẽ không khống chế được mà...”
Tay cô tóm lấy vạt áo anh theo bản năng. Cô nghe được rất rõ giọng mình đang run rẩy: “Mộ Dạ Bạch, tôi sợ là mình sẽ yêu anh mất!”
Mắt anh khẽ nhíu lại, những cảm xúc phức tạp cuộn lên trong đáy mắt, ánh mắt đó như muốn hòa tan cô. Khoảnh khắc sau, ngón tay anh đan vào tóc cô, đột nhiên nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô đầy bá đạo. Anh ngậm lấy môi cô, hôn cô nồng nhiệt, sau đó mới nói: “Vậy hãy anh đi! Cố Thiên Tầm, anh cho em được quyền yêu anh!”
Cô đờ người ra.
Những cảm xúc hỗn độn nén chặt trong lòng cô như đột nhiên bị câu nói vừa rồi của anh giải thoát, mắt cô ướt nhòe đi. Cô bất chợt không còn bận tâm gì nữa, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, đôi tay ôm lấy cổ anh. Mộ Dạ Bạch cũng bất ngờ, đối với anh mà nói thì động tác này rõ ràng là một sự kích thích và đồng ý ngầm, tay anh ôm lấy lưng cô, giữ chặt cô hơn, nụ hôn càng thêm sâu và nồng nhiệt hơn...
Hôn đến mức cả hai đều thở gấp, người cô mềm nhũn tựa vào người anh, anh mới đành tạm thời thả cô ra. Đôi mắt hai người đều mờ nhòa đi như được phủ một lớp sương mỏng, cuốn lấy cả hai. Anh nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sau này đừng tin những lời nói xàm đó nữa.”
Vậy có nghĩa là...
Anh không hề có vị hôn thê?
Có thể tin anh ta được không?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì anh đã tiếp tục hôn cô, nồng nàn, mãnh liệt, trong phút chốc tất cả lý trí của cô đều bị đánh bay hết cả.
Cô chỉ có thể không ngừng chìm đắm dần từng chút từng chút một...
.......
Đêm đó, Cố Thiên Tầm nằm trên giường của mình mà hết lật sang trái rồi lại xoay sang phải cũng không ngủ được.
Bên cạnh cô dường như vẫn còn phảng phất đâu đây hơi thở của anh, khiến trái tim cô không ngừng thổn thức. Bên tai cô như vẫn còn văng vẳng câu nói đầy kích thích và dụ hoặc của anh:
- Vậy hãy yêu anh đi! Cố Thiên Tầm, anh cho em được quyền yêu anh!
Cô xoay người, ôm chặt lấy chăn.
Yêu anh sẽ là thiên đường hay địa ngục? Anh là người cao quý như vậy, còn cô...
Cô rất sợ, sợ lại như lần trước, trèo cao ngã đau...
Hơn nữa, hiện tại cô không có tư cách gì để yêu ai cả
.......
Sáng hôm sau.
Hơn giờ sáng Cảnh Nam Kiêu mới đến công ty. Ông Cảnh Thanh Phong nghiêm nghị giáo huấn một hồi, dặn dò Cảnh Nam Kiêu phải thể hiện cho thật tốt trong cuộc họp Hội đồng quản trị sắp tới. Cảnh Nam Kiêu đầu đau như búa bổ, mặt mũi bơ phờ, để mặc cho ông Cảnh mắng, không hề lên tiếng lấy một lời. Đến khi quay về phòng làm việc, anh cởi áo khoác ra rồi buông mình lên ghế sofa.
Mắt anh vô định nhìn vào khoảng không, nghĩ lại chuyện Tần Tư Lam nói tối qua, cảm thấy cả người rã rời bất lực, toàn thân như thể bị ngâm trong nước đá, đến mức tứ chi đều như đông cứng lại.
Đang thất thần thì ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ: “Cảnh thiếu gia.”
Là thư ký.
Anh ngồi dậy nghiêm chỉnh trên sofa, rồi nói: “Vào đi.”
“Có việc gì vậy?”
“Đây là bưu phẩm gửi cho anh”, người kia đặt lên bàn một chiếc hộp.
Anh hồ nghi hỏi tiếp, “Bưu phẩm? Có biết được gửi từ đâu không?”
“Không biết ạ. Bên trên phần địa chỉ người gửi cũng bỏ trống.”
“Được rồi, tôi biết biết, đi ra trước đi.” Cảnh Nam Kiêu phẩy phẩy tay, “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng vào làm phiền tôi.”
Anh thật sự mệt rồi.
Đợi thư ký đi khỏi, anh liền nằm tựa vào sofa, nhìn chiếc hộp kia một lát rồi đưa tay với lấy. Vừa mở ra thì nhìn thấy bên trong có một tờ giấy và một chiếc đĩa VCD. Anh cầm tờ giấy lên nhìn, mặt bỗng chốc tím lại.
Trên tờ giấy viết: “Chứng cứ ngoại tình của Cố Thiên Tầm.”
Còn chưa xem cái đĩa bên trong mà đường gân xanh trên trán đã nổi lên. Anh lập tức đứng dậy khỏi sofa, mở máy tính ra, đặt chiếc đĩa vào. Vài giây sau, đoạn băng ghi hình chạy. Hình ảnh không được rõ nét lắm, góc quay từ phía bên trên, vừa nhìn là biết đó là những cảnh được cắt ra từ camera ghi hình trên trần nhà.
Hơn nữa còn là ở cửa công ty Lan Điền.
Cảnh Nam Kiêu trừng mắt nhìn Mộ Dạ Bạch từ trên xe bước xuống, nhìn anh ta từng bước một tiến lại gần vợ mình, nhìn thấy vợ mình dựa vào lòng một người đàn ông khác... nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt cô...
Nụ cười đó anh chưa từng nhìn thấy trước đây!
Thời gian ghi hình hiện rõ là ngày hôm qua! Hôm qua lúc tan làm anh đã nói sẽ đi đón cô, nhưng cô đã từ chối! Không hề do dự mà ngắt điện thoại của anh!
Anh còn tưởng cô bận việc thật, hóa ra... hóa ra là vì Mộ Dạ Bạch đến đón cô!
Giỏi lắm! Cố Thiên Tầm, cô ta dám lừa dối, đùa giỡn với tôi như một thằng ngốc!
Cảnh Nam Kiêu tức đến mức mặt tím lại, cảm thấy máu nóng ngùn ngụt bốc lên đầu, tim anh ngập tràn sự ghen tuông đố kỵ. Anh xem đi xem lại cảnh đó, ghen tức đến mức muốn phát cuồng, mắt vằn đỏ lên.
Sau đó anh không giữ được bình tĩnh nữa mà bắt đầu đập phá.
Đồ đạc trong phòng lần lượt bị quăng bôm bốp xuống đất.
“Cảnh thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Thư ký đẩy cửa bước vào, nhìn thấy giấy tờ sổ sách đồ đạc đều bị quăng la liệt trên nền nhà, khó hiểu cất tiếng hỏi.
“Cút! Cút ra ngoài cho tôi!” Cảnh Nam Kiêu quát lên, đôi mắt giận dữ như muốn nuốt sống người khác đó khiến thư ký sợ chết khiếp, không dám nói thêm gì mà vội vàng đóng cửa lại.
Cảnh Nam Kiêu lật tung bàn lên, rồi đứng dậy bước đi.
Cố Thiên Tầm, cô giỏi lắm!
...........
Lúc này, tại công ty Lan Điền.
Cố Thiên Tầm bước ra khỏi phòng làm việc của Ngô Ca, lập tức nhìn thấy có hai người tươi cười bước đến.
“Thiên Tầm, hôm nay trời đẹp thật đấy.”
“Tối qua “mây mưa” chắc không tệ nhỉ?”
“Là với chồng cô hay là với Mộ tổng vậy? Không phải là cả ba người cùng lúc đấy chứ?”
“Hahaha, Cố Thiên Tầm cô giỏi chuyện này lắm đúng không? Vậy có mệt không?”
Chu Linh và An Nhã người tung kẻ hứng, nói thô thiển, thẳng thừng, rõ là muốn trả thù chuyện hôm qua. Giọng hai người đó cũng không nhỏ, khiến tất cả mọi người trong phòng làm việc đều quay sang nhìn, sau đó lại cúi đầu xì xầm với nhau.
Cố Thiên Tầm tin chắc rằng hình ảnh của cô trong mắt mọi người bây giờ không khác gì một con hồ ly tinh. Hơn nữa ai nấy đều giương mắt lên nhìn, cô căn bản không có đường nào để phản bác lại. Cô cảm thấy rất ngại, nhưng lại không muốn khuất phục trước bọn họ, lập tức đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn hai người đó: “Hai cô rảnh rỗi quá nhỉ? Có phải những gì tôi nói hôm qua các cô đã quên hết rồi không? Nếu hai cô rảnh thì sao không đi làm việc của mình đi!”
Khích bác không thành, ngược lại còn bị cô giáo huấn trước mặt mọi người, nét mặt hai người bọn họ tái lại. Hứ một tiếng rồi quay đi sang chỗ Hà Tâm Nhu. Hà Tâm Nhu nhìn bọn họ rồi nói: “Đừng có nóng vội như vậy, cứ chờ mà xem, lát nữa sẽ có người đến báo thù cho các cô!”
“Thật sao? Chị Tâm Nhu mau kể đi, sắp có chuyện gì vậy?” Chu Linh nhanh nhảu hỏi.
Hà Tâm Nhu ghé tai bọn họ nói thầm, hai người lập tức cười rộ lên, vẻ mặt vui mừng của việc chim cá cắn nhau, ngư ông đắc lợi, rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tầm đang ở đằng xa, cười nói: “Xem ra vẫn là chị Tâm Nhu tính toán sâu sắc, để xem xem lần này cô ta thê thảm như thế nào!”
.......
Vốn dĩ tâm trạng đang rất vui vẻ mà vừa rồi lại bị hai người kia khích bác, Cố Thiên Tầm trở về chỗ của mình, tâm trạng không những lạc lõng mà còn cảm thấy trống ngực dồn dập, tim đập thình thịch liên hồi.
Dương Mộc Tây quay sang nhìn cô: “Cậu không sao chứ? Lại chuyện công kích của hai người đó hả?”
“Không sao.” Cố Thiên Tầm huơ huơ tay, “Mình đâu có bận tâm gì chuyện đó đâu.”
Dương Mộc Tây nguýt dài hai người kia một cái: “Bọn họ đúng là tật xấu không chừa.”
“Không nói chuyện này nữa, cậu thì sao? Lam Tiêu muốn thế nào? Sao cậu lại bất cẩn thế, để anh ta biết được chuyện cậu có đứa bé.”
Nhắc đến đứa trẻ, mặt Dương Mộc Tây biến sắc, nói: “Mình sẽ nghĩ cách giải quyết, anh ta chỉ là muốn dọa mình thôi chứ không phải định giành lại con thật.”
Cố Thiên Tầm còn định hỏi thêm nữa nhưng bên ngoài có nhân viên lễ tân của công ty chạy vào tìm cô, nói: “Chị Thiên Tầm, có người nói muốn gặp chị.”
Không đợi cô lên tiếng hỏi thì đã nhìn thấy Cảnh Nam Kiêu bước vào. Vẻ mặt hầm hầm, cả người toát lên vẻ nguy hiểm như quả bom hẹn giờ đang chờ bùng nổ, mắt anh nhìn cô chằm chặp như quỷ sa tăng vừa từ dưới địa ngục bước lên, khiến người ta không khỏi run sợ.