Hồ Nhã Tịnh không hề chú ý tới đã bị người của Tôn Mặc Thiên chặn lại.
Nhìn thấy anh ở đó Hồ Nhã Tịnh tự nhiên tiến lại gần, dáng vẻ như an ủi Tôn Mặc Thiên: "Thật may Hàn Bách không sao anh nhỉ!"
"Vui?" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nhìn, đứng lùi lại một bước.
"Cô ấy không sao...em đương nhiên là vui cho cô ấy rồi" Dường như Hồ Nhã Tịnh khựng lại vì hành động của Tôn Mặc Thiên, giọng nói của anh sao lại lạnh thấu như vậy..
"Vậy sao? Tôi còn tưởng cô chỉ vui khi cô ấy gặp chuyện chứ"
"Sao có thể được...anh nói gì vậy..?" Tâm Hồ Nhã Tịnh khẽ run lên.
Cảm giác sợ hãi chột dạ đang lấn áp cô, phải cố gắng mới không thổ lộ ra bên ngoài.
Nhưng cử chỉ che giấu như vậy làm sao qua mắt nổi Tôn Mặc Thiên, anh nhếch mép nói: "Chỉ là tôi tìm thấy một vài thứ hay ho Hồ tiểu thư có muốn xem không?"
"Thứ...thứ...gì vậy?" Không lẽ anh ấy biết rồi ư? Cô phải làm sao đây? Để tuột mất anh dễ dàng như vậy sao? Không thể...!
"Người làm nhà cô không hiểu vì việc gì gửi cho tôi một thứ rất hay ho, một cuộc nói chuyện dài...một trong hai nhân vật chính lại là Hồ tiểu thư đây!" Tôn Mặc Thiên mang theo ý rét lạnh lẽo nói.
Vài giờ trước, có người đã gửi đoạn video hai mẹ con Hồ Nhã Tịnh nói chuyện với nhau, lấy danh người làm nhà họ Hồ, vô tình thấy nên quay lại.
"Sao cơ...anh nói gì em nghe không hiểu..." Rầm...một bức tường lớn đổ sập xuống trong đầu Hồ Nhã Tịnh, cô ta và cả mẹ nữa...đều xong rồi....!
"Không phải tôi chưa từng nhắc nhở, cô nghĩ rằng không có cô ấy thì cô sẽ được gả vào Tôn gia?"
"Đúng, em đã nghĩ như vậy đấy, là cô ta đã chen chân vào chuyện của chúng ta mà, nếu không có cô ta thì chúng ta đã sớm lấy nhau rồi...tại sao em yêu anh như vậy mà anh không nhìn thấy chứ..?" Cô ta đoạt lại những thứ vốn là của mình thì có gì sai cơ chứ, người nên chịu tội là Hàn Bách mới phải.
"Cô quên mất một điều là tôi không có tình cảm với cô" Ánh mắt Tôn Mặc Thiên càng lạnh lẽo hơn.
"Một chút cũng không sao? dù là từ trước tới nay?" Khoé mắt Hồ Nhã Tịnh đã ướt.
"Chưa từng, hơn nữa các người đã phạm phải thứ mà tôi ghét nhất, cái giá tự các người chuốc lấy" Tôn Mặc Thiên không cần suy nghĩ có tình cảm với cô ta hay không, từ trước tới nay chưa một lần nào anh liếc mắt để ý tới cô ta.
"Thiên...đừng mà...tại sao anh lại bỏ lơ tình cảm của em như thế, em có chỗ nào không tốt sao?" Hồ Nhã Tịnh vội vàng níu lấy tay Tôn Mặc Thiên ngay khi anh quay người đi.
"Đừng gọi tôi như vậy, nếu không tôi sẽ không nể tình mà tính toán đâu" Tôn Mặc Thiên ghét bỏ né tránh ra, trực tiếp rời đi.
Bỏ lại Hồ Nhã Tịnh ngồi sụp xuống khóc không thành tiếng.
- ----------------------------
Đến tối, Hàn Bách ngồi trên giường bệnh để Tôn Mặc Thiên đút ăn hoa quả.
Trong đầu cô nảy ra suy nghĩ về mẹ, khi mẹ ra đi cô còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện, chỉ nghe ông nói mẹ lên thiên đàng, một nơi rất đẹp và mĩ lệ.
Liệu ở đó có được hạnh phúc không?
"Anh nói xem, mẹ em có đang hạnh phúc không" Hàn Bách nhẹ nhàng hỏi.
"Có đứa con gái như em mẹ chắc chắn cực kì hạnh phúc" Động tác gọt hoa quả của Tôn Mặc Thiên thoáng dừng lại.
"Vậy sao? Nhưng em cảm thấy có lỗi quá"
"Em không có lỗi gì cả, đừng suy nghĩ lung tung, nhé!"
"Em vẫn đang sống vui vẻ với người khiến mẹ em ra đi, em thậm trí còn không biết gì về việc đó, em thậm trí còn không dám đối mặt với ba em bây giờ" Hàn Bách thờ thẫn nói.
"Đó là em không biết, mọi thứ sảy ra đều không do chúng ta nắm bắt" Trong mắt Hàn Bách giờ phút này anh nhìn thấy toàn bộ cảm xúc của cô.
"Em mệt quá" Hàn Bách nhắm mắt lại tìm điểm tựa trên người Tôn Mặc Thiên.
"Ừ, vẫn còn anh ở đây"
Chỉ trong chốc lát đã có tiếng hít thở đều đều của Hàn Bách.
Cẩn thận đắp chăn lại cho cô, Tôn Mặc Thiên đi lại cửa sổ, bấm gọi Tần Minh.
"Tôn tổng có gì phân phó sao?" Tần Minh vẫn đang ở công ty.
"Mang toàn bộ tài liệu, sổ đen nhà họ Hồ đến chỗ tôi, còn nữa hủy bỏ toàn bộ những hợp đồng đã ký và chưa kí với họ, càng nhanh càng tốt, về sau cấm quan hệ bên họ" Tôi đã nể mặt nhà các người lần cuối, coi như sau này không có quan hệ.
"Vâng" Tần Minh không nhiều lời trực tiếp đi làm.
- -----------------------
Hôm nay Tề Y Nhi và Cao Lãng có ghé qua bệnh viện chơi với Hàn Bách.
Khi về bọn họ thấy một cô gái đang thở dốc ngồi trên vệ đường đó là Diệp Tử Kì.
"Dừng xe, Lãng!" Tề Y Nhi nhận ra ngay.
"Chuyện gì vậy?" Cao Lãng hỏi nhưng vẫn nghe lời dừng xe lại bên đường.
"Tử Kì!" Tề Y Nhi xuống xe gọi lớn.
"Em sao vậy?" Sờ thấy người Diệp Tử Kì nóng bỏng, quần áo xộc xệch.
"..Cứu em...chị Y Nhi em bị bỏ thuốc...nóng quá.." M kiếp, hôm nay quá sơ suất rồi, Diệp Tử Kì cô đường đường là con gái của vị quân nhân vĩ đại vậy mà lại có ngày bị bỏ thuốc.
"...." Tề Y Nhi cùng Cao Lãng liếc nhau một cái liền hiểu ý nhau, quả nhiên là người chung một thuyền.
Hai người đỡ Diệp Tử Kì lên xe sau đó phóng tới một nơi..