!!!(huhu bị lỗi mất với lặp chương nên add phải đăng lại từ chương )????
Giọng nói đó cắt ngang bầu không khí nơi đây, một người đàn ông nhìn qua có vẻ đã già rồi, nhưng dáng vóc vẫn rất cao lớn, tấm lưng thẳng tắp tiến vào.
"Ba..." Hoàng phu nhân nhận ra ba chồng mình liền nói.
"Thằng khốn, tao tốn bao nhiêu tiền nuôi dưỡng mày để mày làm ra chuyện xấu hổ như vậy à? Mày không thấy hổ thẹn với con cái mày à!" Hoàng gia chủ nói.
"Ba! Con xin lỗi! Con sai rồi!" Hoàng Châu Đồng lập tức quỳ rạp xuống đất.
Mục phu nhân chỉ tái mét mặt đứng một bên không dám lên tiếng, xong rồi gia chủ nhà họ Hoàng đã biết chuyện, lần này bà ta thực sự xong rồi, bà ta vẫn còn chưa muốn chết, bà ta chưa giàu có chưa cho con gái có một cuộc sống sung túc...!không có mình làm sao con gái có thể sống được đây...!
"Cút ngay!" Hoàng gia chủ nghiêm mặt quát, rồi quay sang con dâu nói: "Tiểu Khiết chuyện này ba thay mặt thằng khốn đó xin lỗi con, nếu con muốn ly hôn thì toàn bộ tài sản Hoàng gia đều đứng tên con, thằng nhóc kia sẽ bị đuổi đi, còn con nếu muốn ở lại với gia đình chúng ta cũng được ta không ép con.."
"Ba..mấy thứ đó con không cần...con giờ không còn nơi nào để đi nữa..cái danh Hoàng phu nhân này chắc không hợp với con" Hoàng phu nhân nén nước mắt nói bà là trẻ mồ côi lớn lên được Hoàng gia chủ nhìn trúng lại nói muốn bà về làm con dâu, khi đó không do dự liền đồng ý theo trở về, mọi người trong nhà đều rất tốt với cô, gắn bó bao nhiêu năm đâu phải nói bỏ là sẽ bỏ được.
"Con đừng nói bậy, nhà của chúng ta chính là nhà của con" Hoàng gia chủ nói.
Chẳng ai biết ông chính là người nợ ân tình của nhà con dâu mình, vì ông mà họ mới thiệt mạng, ông tìm mãi mới thấy được muốn bù đắp lại tất cả.
"Ba..." Nước mắt Hoàng phu nhân cuối cùng cũng rơi lã chã.
"Được rồi chúng ta trở về thôi!" Hoàng gia chủ nói, sau đó đi tới chỗ Tôn Mặc Thiên và Hàn Bách, hạ mình cúi đầu xuống: "Thực xin lỗi hai vị đã ảnh hưởng nhiều tới thời gian quý báu của mọi người!"
"À không sao, không phải do Hoàng gia chủ" Hàn Bách lắc đầu cười nói.
"Tôn tổng còn trẻ đã tài giỏi như vậy, có thời gian chúng ta nói chuyện được chứ?" Hoàng gia chủ nhìn Tôn Mặc Thiên nói, ông rất thích giới trẻ ngày nay đầy nhiệt huyết và hi vọng, mang lại cho người khác nhiều hứng thú.
"Có thể!" Tôn Mặc Thiên gật đầu nói.
"Vậy chúng tôi xin phép" Hoàng gia chủ nói rồi dẫn con dâu rời đi.
Trước khi đi còn không quên liếc nhìn Hoàng Châu Đồng và tình nhân đã gần như sụp đổ.
"Mình đi" Tôn Mặc Thiên một tay cầm đồ một tay nắm lấy tay Hàn Bách.
"Đại tỷ, việc còn lại giao cho em" Lộ Khiết nói.
"Ừm, vậy chị đi trước" Hàn Bách gật đầu.
"Anh đừng động tay động chân gì nhé!" Đang ngồi trên xe Hàn Bách nghĩ tới Hoàng Châu Đồng liền nói.
Cảm xúc chột dạ bao phủ lấy Tôn Mặc Thiên, anh quay sang nhìn Hàn Bách như muốn hỏi tại sao.
"Dù sao xét về phương diện ngoài thì ông ta là chủ nhân của Hoàng thị nhưng nếu xét kĩ thì ông ấy chỉ là người ra mặt mà thôi, toàn quyền chức vẫn thuộc về Hoàng gia chủ, nói cách khác ông ta là người ăn bám gia đình, giờ thì đã trắng tay" Hàn Bách nhìn thấu được suy nghĩ của Tôn Mặc Thiên, những suy nghĩ nào đơn giản không ảnh hưởng gì thì Tôn Mặc Thiên sẵn sàng bộc lộ nó ra ngoài, nhưng chuyện nào anh không muốn nói thì dù có là thần cũng không nhìn ra nổi.
"Được! Nghe em" Tôn Mặc Thiên từ giờ sẽ trở thành người đàn ông theo chủ nghĩa "Vợ nói gì cũng đúng, lời vợ là lệnh, vợ nói phải nghe!"
"Anh ghé trung tâm thương mại một chút đi!"Hàn Bách nhìn đồng hồ cũng đã hơn giờ tối.
"Không cần, anh chuẩn bị cả rồi" Tôn Mặc Thiên cười nói, Hàn Bách muốn đi mua quà về cho mọi người, nhưng Tôn Mặc Thiên đã sớm chuẩn bị mọi thứ.
Xe chạy được một lúc rồi dừng lại ở Hàn gia.
Trùng hợp thay hôm nay cả nhà đều tập trung đông đủ, còn có cả Tề Y Nhi, Từ Noãn Khang.
"Tiểu Bách về rồi đó à!" Ông Hàn nghe thấy tiếng Hàn Bách liền hứng khởi đi ra.
"Ông, người đi từ từ thôi" Giọng nói Hàn Tiểu Dương vọng theo.
"Ông nội!" Hàn Bách cười rạng rỡ chào một tiếng.
"Ông nội" Tôn Mặc Thiên cũng chào theo ngay sau đó bắt tay với ông Hàn một cái.
"Cái đó đâu? Mau đưa ta coi nhanh nhanh!" Ông Hàn biết Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên đã kết hôn tại cục dân chính, thứ ông nóng lòng muốn xem là cuốn sổ đăng ký đỏ chói mắt kia.
"Cái gì cơ ạ?" Hàn Bách không hiểu hỏi.
Ông Hàn đang định lên tiếng thì Tôn Mặc Thiên đã nhanh tay đưa cuốn sổ tới trước mặt ông Hàn: "Đây ạ"
"..." Cháu gái lâu không gặp mà ông chỉ mong chờ mỗi cuốn sổ đó thôi sao? Không chào đón mình...!
"Hợp đôi! Quá hợp đôi!" Ông Hàn nhìn tấm ảnh chụp chung trong đó, mặc dù một người cười rạng rỡ như hoa hướng dương còn một người dù không cười nhưng nét mặt rõ ràng là dịu dàng như mùa xuân, nhìn kiểu gì ông cũng thấy vô cùng hợp đôi.
Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên ăn ý nhìn nhau cười.
Quả thực là hợp, không biết do trời định hay do duyên số, gặp được nhau là điều vô cùng hạnh phúc..